Chương 1769: Hồng Mông Đạo Khí (1)
Sau trăm trận đấu, Đế Huyền thua dưới tay Đế Hoàng, tọa hóa trên đỉnh núi, mà Đế Hoàng, lại thành công lĩnh ngộ bước cuối cùng, bước vào cảnh giới mới.
Đó là cảnh giới ngoài sức tưởng tượng của hậu thế.
Mà cũng vào lúc này, Đế Hoàng trở thành cộng chủ ba mươi ba tầng trời.
Một Đại Đế chưa từng có trong lịch sử.
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút vui mừng.
Lúc đầu, hắn rất lo lắng, sợ nhìn thấy ba mươi ba tầng trời bị đánh vỡ vì Đế Huyền và Đế Hoàng tranh thế, khơi mào đại kiếp nạn xảy ra. Nếu như vậy, hắn sẽ thất vọng, sẽ cảm thán nhân gian đáng thương và bất đắc dĩ của thế gian.
Nhưng hắn không nghĩ tới kết quả hắn nhìn thấy lại khác hẳn.
Huyền Hoàng nhị đế tranh thế, kết quả cuối cùng lại có cảnh giới tu hành mới xuất hiện.
Loại cảnh giới này quá cao, cao đến một giấc chiêm bao cũng không cách nào lưu lại dấu ấn đạo uẩn trong thức hải Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên có thể cảm giác được, đó là một loại cảnh giới vượt qua Đại Thừa, một loại cảnh giới không thể nào tưởng tượng được. Dù hắn đã tu hành nhiều năm cũng chưa từng nghe nói đến loại cảnh giới kia, nói vậy, cảnh giới này chỉ tồn tại trong lịch sử Tiên giới.
Thoát từ trong đại mộng đi ra, Phương Nguyên suy ngẫm thật lâu.
Hắn không biết mình nên nghĩ cái gì, vừa vui mừng, vừa tôn kính tiền bối trong truyền thuyết, nhưng hắn cũng có chút thất vọng, không phải vì kết quả của cuộc tranh thế nhưng hắn thất vọng vì không tìm ra nguyên nhân gây nên đại kiếp nạn.
Vì thế ánh mắt hắn lại dời đến tấm bia đá cuối cùng.
Nếu như nói những người Côn Luân Sơn từ tấm bia đá phát hiện được gì, có lẽ chỉ ở trong tấm bia đá này.
Đây đã là tấm bia đá cuối cùng ở nhân gian mà hắn biết được.
Những người Côn Luân Sơn lúc trước cũng theo chỉ dẫn tấm bia đá này, tiến vào Côn Luân, thực sự không biết, bên trong ẩn giấu bí mật gì!
Phương Nguyên ngưng thần tĩnh khí, điều chỉnh tâm thần một phen, rồi sau đó lại một kiếm chém nhập bia đá.
Lần thứ hai chìm vào trong mộng, hắn nhìn thấy đại Tiên giới ầm ầm sóng dậy, hùng vĩ vô biên.
Hắn nhìn thấy Đế Hoàng ngồi cao ba mươi ba tầng trời thống trị thiên hạ, thiên địa thanh bình, trên thế gian có vô số chủng tộc cường đại mọc lên, có tiên, ma, thần, yêu, nhân gian, còn có vô số long, yêu, phượng hoàng, bá hạ, các loại dị thú, có vô số đạo thống, cũng có vô số Tiên điện truyền thừa, dường như hội tụ tất cả những may mắn trên thế gian, sinh sôi phát triển, tầng tầng lớp lớp, vừa không có ngoại địch quấy nhiễu, cũng không lo lắng nội hoạn, mỗi người chỉ lo tu hành, chúng tiên thế gian thậm chí còn hô lên
- Không trường sinh, tu hành để làm gì?
Xác thật, bọn họ cũng mở ra thời đại trường sinh.
Bởi vì đến thời điểm này, trên có Tiên đế, dưới có các đại đạo thống, vừa có luật pháp bảo vệ, lại có không gian vô tận thăm dò, cảnh này khiến chúng tiên dưới Tiên đế không cần vì tài nguyên mà tranh cướp, cũng không cần phải lo lắng sẽ có người đến báo thù mà gây bất lợi cho chính mình, những khó khăn quấy nhiễu con đường tu hành của bọn họ đều không còn tồn tại, như vậy bọn họ tu hành còn có thể vì cái gì?
Khi hết thảy tất cả bắt đầu trở nên hoàn mỹ thì chỉ có ý niệm trường sinh!
Chỉ nghĩ đến trường sinh để vĩnh hưởng được tất cả những thứ này.
Thời đại trường sinh theo quy luật mà đến, đây là một đại thế lý tưởng.
Nhưng dưới quy luật này lại ẩn giấu một vài mâu thuẫn không cách nào tránh khỏi, dần dần xuất hiện.
Người cầu được trường sinh càng ngày càng nhiều, hệ thống cảnh giới tu hành đạt đến siêu thoát, qua ngàn vạn năm, một số chuyện vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không thành vấn đề, vẫn xuất hiện, đại Tiên giới quá phồn hoa do chúng tiên và các tộc quật khởi, mà dần dần trở nên nghèo nàn, đại Tiến giới vốn tưởng rằng có thể lấy vô độ, cũng bắt đầu trở nên khô cạn.
Theo đuổi trường sinh đã bắt đầu trở thành một loại trào lưu, tài nguyên thế gian đã không còn đủ.
Đến lúc này, nội loạn lại bắt đầu xuất hiện.
Có rất nhiều người đưa ra ý tưởng của riêng họ, thậm chí cách làm cũng khác biệt.
Có người đề nghị xây dựng luân hồi, ngoài trừ Trường Sinh, những người khác tu vi cao bao nhiêu, chủng tộc thế nào cũng đều muốn nhảy vào luân hồi và đi đến nhân quả, chỉ có như vậy, tài nguyên bên trong đất trời mới có cơ hội được tái sinh.
Cũng có người đề nghị con đường phi thăng phong sát thế nhân, khiến Tiên giả vĩnh viễn là tiên, người phàm vĩnh viễn là người phàm.
Thậm chí có người đề nghị ban bố Cấm tiên lệnh, tuyệt diệt con đường tu hành của thế nhân.
. . .
. . .
Các loại đề nghị và đối sách, dù là Tiên đế cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Tiên đế bây giờ đã là con cháu Đế Hoàng Tiên đế tiên triều đạo thống xây dựng ba mươi ba tầng trời. Lúc đầu, Đế Hoàng là người đầu tiên bước vào cảnh giới cao nhất, nhưng không theo đuổi trường sinh, mà làm chúa tể đại Tiên giới mười vạn năm, tâm thần sáng rực, đi tới thiên ngoại lại không có tin tức, rồi sau đó con trai của hắn Đế Minh thay thế, thống trị đại Tiên giới vạn năm, không thể tu đến trường sinh, chết trong tiên đình.
Sau đó, con trai của Đế Minh là Đế Quân thay thế.
Đế Quân không vĩ đại như tổ tiên, hắn chỉ thích tham gia nghiên cứu thần thông, trồng trọt hoa cỏ.