Chương 1768: Bia đá Côn Luân Sơn (2)
Điều này thuận lợi hơn hắn tưởng tượng.
Thiên Khôi Thánh Nhân nghe vậy cười khổ một tiếng, nói:
- Sau khi nhìn thấy ngươi sẽ biết được, haizzz, trong bia đá ẩn chứa một số ghi chép, việc này cũng không phải là bí mật, chỉ tiếc, số người nghiên cứu không ít nhưng vẫn không có kết quả gì.
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, nhìn về phía Thiên Khôi Thánh Nhân.
- Tiền nhân cũng tìm hiểu tới bia đá?
Thiên Khôi Thánh Nhân trầm mặc một lát, mới nói:
- Ngàn năm trước, nhóm người trên Côn Luân Sơn đã có người chuyên môn tham diễn bia đá, có lẽ, bọn họ hiểu thấu đáo hết thẩy bia đá, ít nhất cũng biết một số bí mật, nhưng kết quả, bọn họ đều chịu khổ hạo kiếp, hơn nữa, theo lão phu biết, dù bọn họ tham gia nghiên cứu bia đá, cũng không phát hiện được con đường giải quyết đại kiếp nạn, bởi vì lúc đầu những người kia cảm thấy hứng thú với bia đá, sau mấy năm vào Côn Luân Sơn bọn họ lại làm những chuyện khác. . .
Phương Nguyên khẽ cau mày, lắng nghe đoạn chuyện cũ.
Đúng là mơ hồ đoán được, có lẽ người trên núi Côn Luân Sơn cũng đoán được một số linh cảm từ bên trong bia đá.
Thế nhưng bên trong bia đá ghi chép, không phải bí mật để giải quyết đại kiếp nạn, nếu không bọn họ vẫn tiếp tục thôi diễn.
Nói không chừng sau đó Hắc Ám Ma Chủ cảm thấy hứng thú với bia đá cũng bởi vì những người có ảnh hưởng với hắn.
Những chuyện này đương nhiên chỉ là suy đoán, trên Côn Luân Sơn đến tột cùng phát sinh chuyện gì không ai hiểu rõ.
Phương Nguyên không muốn nói gì thêm, quyết định trước tiên phải xem qua bia đá rồi nói sau.
Để mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân đi sắp xếp những chuyện khác, Phương Nguyên được người dẫn đi tới Tiểu Lôi Đài, một chỗ cực kỳ bí ẩn trong động phủ, ở đây, hắn nhìn thấy hai khối bia đá vô cùng xấu xí, khác hoàn toàn với những bia đá hắn đã xem qua, một khối trong đó vẫn được bảo toàn khá tốt, chữ viết dạt dào, nhưng khối còn lại bị phá huỷ hơn nửa, phía trên vẫn còn nhìn thấy dấu vết lửa cháy.
Tấm bia đá này chính là tấm Côn Luân Sơn còn sót lại trong hạo kiếp sao?
Phương Nguyên nhìn kỹ một nửa bia đá còn lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn đã nghe Thiên Khôi Thánh Nhân nói qua, một tấm bia đá được tu sĩ tiền bối mang vào Côn Luân Sơn, sau đó Côn Luân Sơn gặp nạn, các loại bí pháp bị phá huỷ hơn nửa, nhưng tấm bia đá này thật may mắn, vẫn còn được lưu giữ lại.
Thực sự không biết trên tấm bia đá lúc trước, đã xảy ra chuyện gì, Phương Nguyên cũng không rảnh suy nghĩ.
Hắn ngồi xếp bằng, tự mình chế một bình trà, uống vào, thanh tĩnh tâm thần.
Sau đó hắn nhìn bia đá, xem phía trên bi văn.
Bi văn trên bia đá trước đây hắn đều từng thấy, thác văn bên trong Hắc Ám Ma Chủ lưu lại.
Trong đó một phần, chính là câu chuyện câu cá, phần khác kể chuyện Đế Uyên gặp tiên.
Những thứ này không có gì để xem, Phương Nguyên cũng không làm lỡ thời gian, đợi đến khi tâm thần bình tĩnh, một kiếm chém vào trong bia.
Tâm tư nhất thời chìm đắm, tiến vào trong bia đá, đại mộng mờ mịt xuất hiện.
Lần này, hắn đi tới thời đại Huyền Hoàng nhị đế tranh thế.
Từ lúc trong khối đá tàn khuyết ở Thanh Dương Tông, Phương Nguyên đã nhìn thấy Huyền Hoàng nhị đế đối đầu với nhau, như thể định mệnh đã đến, cuối cùng vẫn mở ra trận chiến lớn. Không có gì bất ngờ xảy ra, trận chiến giữa hai người bọn họ đúng như dự đoán, vô cùng khốc liệt và bi đát.
Dù là Đế Huyền hay Đế Hoàng, bọn họ đều có tài nguyên sinh tồn, có tham vọng không bao giờ thay đổi.
Vì khí chất bọn họ nên có vô số chủng tộc và cao thủ đi theo, từng trận đại chiến đúng hẹn xuất hiện, chúng tiên hai bên đều dốc toàn lực va chạm trên cửu thiên, tỏa ra hào quang rực rỡ!
Phương Nguyên chìm đắm trong mộng, không cách nào tỉnh lại.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, có thể nhìn thấy nhiều cường giả tranh giành mạng sống, chinh chiến trên cửu thiên!
Điều này làm người ta tiếc hận.
Bao nhiêu cường giả trong truyền thuyết chết đi trong trận đại chiến.
Bao nhiêu tuyệt học và đạo thống trân quý bị thất truyền, biến mất không còn.
Trong mơ, Phương Nguyên trải qua thời đại như vậy, thậm chí hắn cảm giác vô cùng đau lòng, vô cùng tiếc hận.
Đây mới chỉ là nửa đầu của giấc mộng.
Rất nhanh Phương Nguyên lại nhìn thấy, bên trong đại chiến này có thứ làm cho người ta kinh hãi xuất hiện.
Sự va chạm của cao thủ tuyệt thế, sự tấn công hùng hậu của đại quân, cũng đã khiến cho không biết bao nhiêu người trong đó tiếc hận, không biết có bao nhiêu tu hành giả trưởng thành lên, cũng không biết có bao nhiêu thần thông pháp thuật lợi hại từng bước một thôi diễn ra. Phương Nguyên nhìn thấy dù là thủ hạ của Đế Hoàng hay Đế Huyền, đều là người có đại trí tuệ, thu nhận cũng thôi diễn loại thần thông này.
. . . Cũng giống như một loại cạnh tranh, bọn họ mạnh mẽ đẩy hệ thống tu hành lên một cảnh giới mới!
Hai bên đều nhìn thấy loại cảnh giới kia tồn tại, vì lẽ đó bọn họ vẫn luôn muốn tranh trước đối phương.
Đó là một loại tình huống mà vô số tiên nhân bỏ ra tâm huyết tranh đấu.
Phương Nguyên không biết nhìn thấy bao nhiêu tiên nhân vì thôi diễn cảnh giới mới, thiêu đốt đến khí huyết cuối cùng.
Sau đó, rốt cục trận đại chiến kéo dài ba ngàn năm, cạnh tranh không ngừng nghỉ, kết quả Đế Hoàng và Đế Huyền nhị đế tự thân ra tay, tại một toà trên ngọn tiên sơn, triển khai đại chiến, bọn họ đều có thiên tư vô địch, lĩnh ngộ đại đạo, đấu pháp mạnh mẽ.