Chương 1771: Đánh thiên hạ trống (1)
Nó có thể khiến người ta dễ dàng tu luyện, so với tất cả các mạch linh khí, đều có tác dụng tốt hơn.
Nó như ẩn chứa một đặc điểm linh mạch, không thể gọi là linh khí, mà nên gọi là "Nguyên khí" !
Vốn là khởi đầu của vạn vật nên cũng có tác dụng thần kỳ.
Nó có thể tu luyện, lại có thể chữa thương, còn có thể bày trận, có thể bồi dưỡng Tiên dược.
Trong những người tu hành cũng không cần vì tấn cấp mà khổ sở tìm kiếm tài nguyên, chỉ cần tăng tâm cảnh, sau đó lại lấy nguyên khí luyện chế ra tài nguyên mà bản thân cần.
- Chẳng trách được gọi là đạo khí. . .
Trong mơ Phương Nguyên trải qua hết thảy, hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Đạo là cội nguồn của vạn vật, tự nhiên có thể diễn hóa vạn vật.
Hồng Mông Đạo Khí đã gần như là đại đạo nên nó có thể diễn hóa vạn vật.
Ngay cả đại đạo pháp tắc Hồng Mông Đạo Khí cũng đều có thể diễn hóa ra thì còn có gì không diễn hóa ra?
Nói như thế, có Hồng Mông Đạo Khí đúng thật là có tất cả tài nguyên!
Mấu chốt nhất chính là loại này tài nguyên này dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn kiệt. . .
Đạo không nguồn, đạo cũng vô tận!
Đại Tiên giới, thật sự đã đột phá ràng buộc của tài nguyên?
Từ trong giấc chiêm bao lui ra ngoài, cả Phương Nguyên ngẩn ra.
Thậm chí hắn hoài nghi ghi chép bên trong tấm bia đá này đến tột cùng là thật hay giả!
Thế gian này, Hồng Mông Đạo Khí thật sự có có thể thay thế được tất cả tài nguyên, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sao?
Nếu như hắn nói chuyện này ra ngoài, sẽ không bị người ta nói là điên chứ?
Liên tưởng đến cuộc trò chuyện trước đó cùng Thiên Khôi Thánh Nhân, Phương Nguyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn biết bên trong lịch sử này bị thiếu hụt cái gì.
Thiên Khôi Thánh Nhân từng nói, lúc hạo kiếp giáng xuống Côn Luân Sơn, tấm bia đá này cũng trải qua tai kiếp, bị hủy hơn phân nửa, nói vậy hắn nhìn thấy thiếu hụt trong mộng cảnh chính vì nguyên nhân này sao? Từ trong mộng cảnh suy tính, có thể suy ra, khi bia đá kia bị hủy diệt, nhất định là đoạn lịch sử nào đó cực kỳ quan trọng, hắn có thể chắc chắc, đoạn lịch sử bị biến mất kia là từ lúc Đại Ngu Tiên bắt đầu chuẩn bị luyện ra loại tài nguyên này, mãi cho đến khi luyện thành công.
Trận đại kiếp nạn đã hoàn toàn xóa bỏ quá trình luyện chế Hồng Mông Đạo Khí.
Không phải lần đầu tiên Phương Nguyên nhìn thấy bia đá bị người ta xóa.
Hắn ở Thanh Dương Tông nhìn thấy giấc mộng không đầy đủ, vậy cũng có thể lý giải, dù sao Thanh Dương Tông giữ lại cũng chỉ là một phiến đá, hoặc nói là một mảnh vỡ của tấm bia đá, vì thiếu hụt quá nhiều, cho nên Phương Nguyên chỉ có thể từ bên trong phiến đá suy đoán chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, đối với ghi chép về chế tạo lối phi thăng và vị trí của nó đều không tồn tại, như có người cố ý đánh nát bia đá, để che dấu một bí mật như vậy.
Mà bây giờ, hắn lại nhìn thấy một khối bia đá tàn tạ, mất đi phần mấu chốt.
Nếu thật sự có cấp độ Hồng Mông Đạo Khí huyền bí, vậy làm sao để luyện ra?
Phần mấu chốt này đã biến mất rồi.
Trùng hợp ngẫu nhiên hay cố tình thực hiện bởi một sự tồn tại nào đó?
. . .
. . .
Phương Nguyên lẳng lặng ở trong động phủ, suy nghĩ hồi lâu, vẫn luôn không có đáp án.
Rất nhiều nội dung trên tấm bia đá, hắn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều.
Rất nhiều chuyện, lại thiếu hụt chỗ then chốt, không có cách nào thôi diễn.
Hắn vốn tưởng rằng đã nhìn thấy đủ nhiều bia đá thì có thể mở ra tất cả bí mật, nhưng lại không nghĩ rằng, những bí mật này bây giờ vẫn là nỗi băn khoăn trong lòng hắn, hắn có thể từ nội dung lưu lại bên trong bia đá, suy diễn ra rất nhiều khả năng, nhưng cũng không biết khả năng nào chân thực, mà quan trọng là hắn không tìm ra được phương pháp chân chính có thể giải quyết vấn đề.
. . . Hay là phương pháp kia cũng không tồn tại?
Ngàn năm trước đám người Côn Luân Sơn đã nhìn thấy gì bên trong bia đá, sau đó mới thôi diễn?
Hắc Ám Ma Chủ đã suy đoán ra điều gì mới cố ý đi tới con đường kia?
Phương Nguyên như đã đoán được, nhưng lại tình nguyện chính mình không đoán ra.
. . .
. . .
- Phương Nguyên tiên sinh, đến lúc rồi!
Bên ngoài động phủ âm thanh non nớt vang lên.
Phương Nguyên đi ra khỏi động phủ, nghe thấy có người gọi hắn, chính là một đồng nhi trong Tiểu Lôi Đài.
Hắn biết Tiên Minh đã chuẩn bị tất cả.
Việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể để ý tình huống trước mắt, chuyện cấp bách nhất xử lý sạch sẽ.
Khi Phương Nguyên đi tới bệ đá trên Tiểu Lôi Đài đã thấy Lôi lão gia tử, Thiên Khôi Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, còn có Kinh Thiên Thánh Nhân vừa mới chạy tới cũng đã chờ ở chỗ này. Bên cạnh bọn họ, có một cái trống lớn, phía trên có một vài hoa văn cỗ lão, không biết trải qua bao nhiêu ngọn lửa chiến tranh cùng năm tháng, nặng nề mà nghiêm túc.
- Ngươi xem xong bia đá, hiểu được cái gì?
Nhìn ánh mắt Phương Nguyên, Thiên Khôi Thánh Nhân có chút ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Đoán được một chút, nhưng không dám xác định, càng không có chút manh mối nào.
Thiên Khôi Thánh Nhân cũng không kinh ngạc.
- Trước đó có nhiều người trên Côn Luân Sơn, có vô số tài liệu trong tay bọn họ cũng không tìm ra phương pháp, huống chi là ngươi, kết quả này, kỳ thực đã sớm đoán được.