Chương 1772: Đánh thiên hạ trống (2)
Phương Nguyên nghe ra ý trong lời nói của hắn, chỉ gật gật đầu.
Trình độ bây giờ của hắn cùng lắm cũng chỉ bằng mấy người Côn Luân Sơn ngàn năm trước chính thức bế quan, sau khi bọn bọ bế quan, tham diễn cái gì, tìm ra chân tướng gì hoàn toàn không biết rõ, bây giờ hắn nên làm chính là gộp tất cả bí mật lại, sau đó tụ tập nhiều người, cùng hắn tìm hiểu, nếu như vậy, chẳng phải lại đi con đường xưa của Côn Luân Sơn sao?
Huống chi, Côn Luân Sơn ngàn năm trước thất bại, còn hắn bây giờ, hi vọng thành công lại càng xa vời.
Có lẽ Thiên Khôi Thánh Nhân cũng ý thức được chuyện gì mới cảm khái nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nghĩ nhiều như thế làm gì?
Lôi lão gia tử nặng nề, cười lạnh, nói:
- Trước tiên, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Phương Nguyên biết bọn họ nói vấn đề trước mắt là cái gì, từ lúc ở Thanh Dương Tông hắn cũng nghĩ tới chuyện này, mà khi biết Tiên Minh cũng biết sự tồn tại của Độ Kiếp Ma Ngẫu cũng nghĩ đến, hoặc là nói, đây là biện pháp giải quyết duy nhất.
Cùng Tiên Minh không mưu mà hợp, đây là chuyện Phương Nguyên vô cùng vui vẻ.
Dù quyết định làm chuyện này trước, hắn vẫn hỏi thăm một câu:
- Các vị tiền bối, chúng ta làm như thế có đúng không?
Thiên Khôi Thánh Nhân quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
- Chúng ta chỉ có thể làm như thế.
Phương Nguyên trầm mặc một lát.
- Có người sẽ cảm thấy, chúng ta không nên quyết định thay người trong thiên hạ.
Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên hồi lâu, mới đột nhiên nở nụ cười nói:
- Ngươi có thể nói như vậy, lão phu cảm thấy rất vui mừng, kỳ thực ta cũng vẫn đang lo lắng, lo lắng ngươi có tên Thánh Nhân sẽ thật sự coi sinh linh trong thiên hạ như rơm rạ, ngươi lo lắng thế này nói rõ tâm tình của ngươi còn không phải là Thánh Nhân chân chính, vẫn là một con người!
Vừa nói, hắn lại chậm rãi đứng lên.
- Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng nên bỏ đi.
- Thế gian quả thật là của người trong thiên hạ, nhưng vận mệnh nhân gian cũng không cách nào để người trong thiên hạ quyết định, bởi vì nhân tâm đã thiếu, càng nhiều người quyết định một chuyện sẽ càng sai lầm. Người từ trước đến giờ đều là như vậy, số lượng càng nhiều, càng ngu xuẩn, nhân số nhiều vô cùng, dù một chuyện rõ ràng, cuối cùng cũng sẽ đi tới lựa chọn sai lầm.
Hắn khe khẽ lắc đầu.
- Vì thế, nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mạng của mình.
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, Thiên Khôi Thánh Nhân nói nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mệnh chứ không phải không có quyền lực.
Nói đến chỗ này, Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên chăm chú.
- Chính vì thế, để chúng ta thay thế nhân gian đưa ra quyết định, nếu thắng, chúng ta chính là tiền bối anh minh, vĩnh viễn được ghi danh sử sách, thế nhân sẽ truyền tụng chúng ta vạn vạn năm.
- Nếu thua, chúng ta là người có dã tâm tội ác tày trời, thế nhân sẽ đau hận chúng ta vạn vạn năm!
- Dù thắng hay thua chúng ta đều nên đưa ra quyết định.
- Chịu oan ức, cũng là một trong trách nhiệm của chúng ta.
- …
- …
Lời của Thiên Khôi Thánh Nhân đã giải quyết nghi ngờ trong lòng Phương Nguyên.
Cũng làm cho hắn hạ quyết tâm cuối cùng.
Hắn ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng!
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt mấy đại nhân vật không xưng "Vãn bối", mà xưng "Ta" !
Thiên Khôi Thánh Nhân cười, nói:
- Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng!
Vào lúc này Lôi lão gia tử khẽ đảo mắt, nói:
- Con đường kia. . .
Phương Nguyên:
- Ta đã có sắp xếp!
Lôi lão gia tử gật đầu, không nói gì thêm, chỉ mang theo một hộp màu đen trên lưng.
Phương Nguyên nhìn Thiên Khôi Thánh Nhân, lại nhìn cái trống.
- Để ta gõ.
Thiên Khôi Thánh Nhân cười cười.
- Nếu như ngươi gõ, trách nhiệm sẽ rất lớn.
Phương Nguyên nói:
- Dù sao tuổi tác ta cũng còn nhỏ, các ngươi đã thành danh mấy ngàn năm, không phải nên tạo cơ hội cho tiểu bối sao?
Thiên Khôi Thánh Nhân cười ha ha, nói:
- Ngươi làm đi!
Phương Nguyên đi tới trước chiếc trống lớn, hít sâu một hơi, tay nhấc hai dùi trống lên, sau đó dùng sức đánh xuống, hắn không giỏi tiếng nhạc, chỉ biết đánh tống, trống quân Ma Biên, tiếng trống rung động truyền hơn mười dặm, không truyền hết phạm vi Tiểu Lôi Đài, nhưng cái này vốn là dị bảo, tiếng trống xa xa lay động mở ra, truyền tới trong tai một số người cần nghe tiếng trống.
Chí lớn kịch liệt, thanh âm nghiêm túc, thiên địa biến sắc!
Thiên Khôi Thánh Nhân, Kinh Thiên Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lôi lão gia tử đều đang im lặng nghe tiếng trống, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, thay vào đó, chính là sự bình tĩnh quyết tâm và sát ý âm thầm mãnh liệt.
Tay áo Thiên Khôi Thánh Nhân rung động, một thanh quỷ đầu chùy cực lớn xuất hiện ở trong tay hắn, vác nó trên vai.
- Đi thôi!
Tiếng nói trầm thấp, dưới chân hắn có mây tím nâng hắn bay vút đến không trung.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng ném dùi trống, cùng mấy vị Thánh Nhân và Lôi lão gia tử bước lên cửu thiên.
Ầm ầm ầm!
Khí cơ tụ tập, đại đạo rung động đột ngột hóa lưu quang, mạnh mẽ lao về một hướng.
Bên trong Tiểu Lôi Đài, vô số đồ tử đồ tôn Lôi Châu, hoặc Tuần Giám Sứ và trưởng lão Tiên Minh đều cùng nhau khom người cúi đầu, hành lễ về phía đạo lưu quang đã đi xa, tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Cung tiễn mấy vị Thánh Nhân trừ ma.
. . .
. . .