Chương 1790: Lánh đời (2)
- Đừng nói như vậy, ta cam tâm làm vì Đông Hoàng Sơn, từ nay về sau giúp ta lưu lại cái tên trên Thần Sơn, không được nhớ người thủ sơn, tên của ta...
Hắn vẫn chưa nói xong, hình dáng cả người đã dần tiêu tán.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nhìn về nơi hắn tiêu tán, thấp giọng nói:
- Chúng ta đều nhớ rõ tên của ngươi, Giang Âm Khí Nhân Tiêu Bá Ngọc!
.......
Chỉ một lát, bốn vị lão tu Trường Sinh Tiên Điện, hai vị Chí Tôn Ngự Thần Đế và Chí Tôn Ly Thần Đế bị chém chết.
Thập Đại Thần Đế chỉ còn tám người!
Nhưng ba người Lôi Lão gia tử, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và Lộc Xuyên Thánh Nhân Tiên Minh lại ngã xuống.
Chúng tu còn lại không kịp bi thương đã lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu đi về mỗi phía.
Hai người Kinh Thiên và Lộc Xuyên Thánh Nhân đều đi tới chỗ Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, cùng bọn họ nghênh chiến với Chí Tôn Âm Dương Đế và Chí Tôn Hư Thần Đế. Phương Nguyên cũng quay người lại, ngưng tụ pháp lực nghênh đón Chí Tôn Long Thần Đế, Lão tổ tông Vong Tình Đảo lại nhảy vào trong hư không, quải trượng đầu rồng trong tay hoá thành một thiết thương màu đen, phối hợp với Phương Nguyên tiêu diệt Chí Tôn Long Thần Đế!
Mà ngay lúc này, phía trên chín tầng trời, pháp tắc bắt đầu chấn động không ngừng.
Một chưởng của Vô Danh Lão Nhân trấn áp pháp tắc, cũng tạo ra cơ hội giúp đám người Phương Nguyên chém chết hai vị Thần Đế và bốn lão tu lánh đời, nhưng dù sao Đại Thừa cũng là hắn cưỡng ép trở lại, bị thiên địa phản phệ cũng cực kỳ đáng sợ, chỉ chịu đựng được một lát đã không thể tiếp tục chống đỡ, thân thể lần nữa xuất hiện dưới bầu trời, nhưng hiện giờ áo bào xám đã vỡ nát, hai mắt trở nên đỏ sẫm.
Thậm chí ngay cả khí cơ trên người hắn cũng dần trở nên khô héo.
Ai cũng có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang bị vô số pháp tắc phân giải.
Chỉ thừa dịp hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn phân giải, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Ma Tức Hồ cuồn cuộn, sau đó than nhẹ một tiếng, không ngăn cản thân thể đang bị phân giải, khí tức nghịch chuyển khiến quá trình phân giải này diễn ra nhanh hơn.
- Rầm....
Pháp tắc trên người hắn hoá thành ba cự tiễn tiến về ba hướng khác nhau.
Nơi đó có Chí Tôn Hư Thần Đế đã sắp co đầu rụt cổ, cũng có Chí Tôn Long Thần Đế nhận thấy pháp tắc đã trở về, muốn tuỳ cơ hành động, còn có Chí Tôn Vu thần Đế ẩn nấp bên trong Hắc Ám ma tức, chuẩn bị đánh lén. Nghênh đón ba cự tiễn pháp tắc này, ba vị Thần Đế đều kinh hãi, lập tức muốn chạy trốn, nhưng cự tiễn pháp tắc đã tiến tới vô cùng nhanh!
- Rầm!
Ba Thần Đế vội vàng điều khiến sức mạnh pháp tắc vừa quay lại, tạo thành màn chắn ngăn trước người.
Nhưng ba người bọn họ sao có thể ngăn cản một kích của Vô Danh lão nhân, trong tích tắc sức lực pháp tắc trước người bị văng tung toé, ba thân ảnh văng về phía sau như túi khí bị rác, không chỉ thân thể bị tổn hại hơn phân nửa, trong giây phút này thậm chí Ma Tức Hồ mà họ dựa vào để sống cũng bị một tiễn pháp tắc do Vô Danh lão nhân kích phát ra phá huỷ, trở thành một vùng phế tích!
Nhưng thân hình Vô Danh lão nhân kích phát ra ba tiễn pháp tắc này cũng trở nên càng ngày càng mờ nhạt.
Vô số sức mạnh pháp tắc xuyên qua trong cơ thể hắn, phá vỡ hắn.
Hắn từng chút một dung nhập vào trong pháp tắc thiên địa.
Lúc này không phải hắn dùng thân dung hợp vào thiên địa mà là tiêu tán.
Ầm ầm ầm.
Nhưng không một ai quay đầu nhìn lại, chỉ đang nhìn chằm chằm đối thủ của mình.
Vô Danh lão nhân tọa hoá là một chuyện dĩ nhiên.
Không ai biết vị lão nhân này đã sống bao lâu, cũng không ai biết lai lịch của hắn, nhưng có thể nhìn ra tuy hắn đã sống rất lâu nhưng không am hiểu chinh chiến, hắn chỉ là một thư sinh tìm hiểu quy luật thiên địa, tham diễn đại đạo vĩnh hằng, nhưng lại không am hiểu phương pháp chém giết như Phương Nguyên, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì và Thiên Khôi Thánh Nhân!
Hắn chính là một lão quái sư của Dịch Lâu, cho nên lúc này ra tay cũng đã tính toán kỹ lưỡng, lúc trước quan sát trận chiến, từ bản ghi chép thôi diễn ra nhược điểm và phương pháp đối kháng Độ Kiếp Ma Ngẫu, sau đó lại hóa thân thiên địa trấn áp pháp tắc, tạo cơ hội để đám người Phương Nguyên chém giết hai đại Thần Đế, đến trước khi ngã xuống, ý thức còn sót lại hoá thành ba cự tiễn pháp tắc đánh về phía ba Thần Đế đan bị thương nặng.
Hắn không hề lãng phí một khắc thời gian và mỗi một tia pháp lực.
- Từ nhỏ ta đã là người thanh tĩnh, không ham chém giết, không muốn tranh quyền đoạt lợi, thậm chí không thích mang áp lực trên lưng.
- Ba ngàn năm trước đại kiếp nạn buông xuống, các ngươi muốn ta ra tay, ta không đi. Một ngàn năm trước các ngươi mời ta đi tới Côn Lôn Sơn thôi diễn phương pháp hoá giải đại kiếp nạn, ta cũng không đi, dần dần ta lại phát hiện không còn ai nhận ra ta, người ta quen biết trên đời này đều đã chết sạch, trước kia ta chỉ muốn sống, nhưng bây giờ lại phát hiện có sống cũng không có ý nghĩa....
- ....... Cho nên hiện giờ ta sẽ trả lại những thứ cần phải trả, chỉ cầu một chút thanh tĩnh!
- ..... Có lẽ như vậy mới xem như là lánh đời thật sự!
..........
Khi một chút ý thức cuối cùng tiêu tán, trong hư không như vang lên tiếng cười tự giễu rất nhỏ của Vô Danh lão nhân.
Mãi tới khi hắn chết, trên đời này cũng không ai biết hắn là ai!