Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1790 - Chương 1791: Số Mệnh Nhân Gian Chưa Tận (1)

Chương 1791: Số mệnh nhân gian chưa tận (1)
Cũng không có người cảm thấy đau buồn vì hắn....

Cho dù là đám người Phương Nguyên, Kiếm Thủ, Tiên Hoàng, Nhâm Long Đảm, Thiên Khôi hay Lão tổ tông Vong Tình Đảo, vào lúc này đều không thể quan tâm tới việc khác, tất cả mọi người thừa dịp pháp tắc khôi phục được một lát mà liều mạng tiến về phía trước, mang hết thần thông trút lên người nhóm Thần Đế.

Vô Danh lão nhân xả thân đổi lấy một con đường sống, bọn họ sao có thể không nắm chắc?

Trong lúc nhất thời, ngoại trừ hai Chí Tôn Thần Đế còn chưa lộ diện, sáu vị Thần Đế còn lại, nhất là ba người bị thương kia đều chịu sự công kích dày đặc. Trên Thiên Nguyên này chưa từng có người nhìn thấy nhiều thần thông cường đại và tinh diệu xuất hiện cùng lúc như vậy, giống như mưa to ầm ầm đổ xuống nơi bọn họ đang ẩn nấp.

Mảng thiên địa này đã trở thành một đống hỗn độn, núi sông đổ bể.

Ngay cả hư không cũng bị xé rách nhiều chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục lại như cũ.

Mà theo Trường Sinh Tiên Điện xuất hiện, tới khi Vô Danh lão nhân ngã xuống, mọi thứ phát sinh trong thiên địa này quá nhanh.

Nhanh tới mức khiến lòng người chết lặng, có chút bi thương không thể giải thích dần dần xuất hiện.

Lúc này, ngoại trừ giết người còn có thể làm cái gì?

Phương Nguyên có thể cảm giác khí cơ của Vô Danh lão nhân phía sau trôi đi cực nhanh, nhưng hắn không thể quay đầu lại.

Lôi hà trong tay hắn như dải lụa ngang trời, đâm thẳng về phía Chí Tôn Long Thần Đế.

Hắn không muốn nói gì, thầm nghĩ bản thân phải hoàn thành mục tiêu lúc đầu đề ra.

Ánh mắt xuyên qua từng tầng pháp tắc như lớp màn mỏng bị rách nát, thấy Chí Tôn Long Thần Đế đã bay xa ra hơn mười ngàn dặm, ngã vào trong một vùng nham thạch nóng bỏng. Một kích trước khi chết của Vô Danh lão nhân tạo ra thương tổn quá nặng, xé rách áo choàng hộ thân Ma Tức Hồ của bọn họ, cũng khiến thân thể bọn họ bị thương nặng, cho dù là Ma Tức hay khí cơ của họ đều vô cùng suy sụp, đây là thời cơ tốt nhất để đám người Phương Nguyên đánh đối thủ, đương nhiên nhất định phải nắm chắc.

Tuy rằng tam đại Thần Đế đã bị thương, nhưng bọn họ được Hắc Ám ma tức bổ sung, cho dù trọng thương thế nào cũng có thể phục hồi như cũ, cho nên nếu đã đối địch với chúng không thể miễn cưỡng dây dưa, muốn chém giết bọn chúng chỉ có thể nắm lấy cơ hội có được, trong nháy mắt khiến bọn chúng hoàn toàn ngã xuống, không cho bọn chúng chút cơ hội nào.

- Rầm rầm...

Lôi hà trong tay Phương Nguyên giống như trường thương, trong đó ẩn chứa thần thông biến hóa vô tận như lúc chiến ở Thanh Dương Tông, dường như có một sức nặng đại thế cuồn cuộn, mỗi một tia đều nặng nề như núi, trấn áp thẳng về phía Chí Tôn Long Thần Đế.

Trước bụng Chí Tôn Long Thần Đế xuất hiện một lỗ hổng lớn, hiển nhiên đã bị trọng thương, vì đón nhận tấn công mạnh mẽ của Phương Nguyên, hắn lại không có thời gian triệu hồi Hắc Ám ma tức để chữa thương, chỉ có thể buồn bực rống một tiếng, tất cả Hắc Ám ma tức xung quanh đều nghịch chuyển hướng lên trên trời, giống như rừng rậm từ dưới mặt đất đâm thẳng lên trời cao, bên trong có pháp tắc cấm kị vô cùng vô tận và các loại trận lực tàn phá.

Nhưng đón lấy một kích này, Phương Nguyên lại không hề né tránh.

Hắn chỉ cắn chặt răng lao xuống dưới, bàn tay nắm chặt nấm đấm.

Nhất thời vô tận hắc hà quanh thân ngưng tụ hoá thành một trường thương tử điện, dùng sức mạnh pháp tắc đại đạo làm thân thương, có được sức mạnh xuyên thấu vô tận, sức mạnh này giống như Phương Nguyên mạnh mẽ dùng sức đè nén một thế giới tạo thành một cây trường thương tinh vi, không khó để nhận ra bên trong cây trường thương này ẩn chứa bao nhiêu sức lực.

- Ầm ầm!

Tiếng xé rách khiến màng nhĩ chấn động vang lên.

Không hề chần chừ, Phương Nguyên trực tiếp lao xuống dưới, hắn dường như không để ý thuỷ triều màu đen đang nghịch hướng về phía hắn hung hiểm thế nào, thậm chí không để lại chút sức lực che chở thân thể, chỉ ngưng tụ toàn lực hung hăng đánh xuống.

Một vùng lôi hải màu tím từ trên trời giáng xuống va chạm vào thuỷ triều màu đen từ mặt đất nghịch hướng lên bầu trời.

Thân thể Phương Nguyên bị trận lực tàn phá vô tận và pháp tắc cấm chế quấn quanh, xuất hiện miệng vết thương đáng sợ, bên trong thoáng hiện huyết quang, lộ ra xương cốt. Nhưng lúc này lôi hải màu tím kia cũng từng chút một phá huỷ, xé rách thuỷ triều màu đen, sau đó miễn cưỡng đánh rơi xuống dưới, bắt đầu dây dưa phía dưới, vừa giống như một lốc xoáy không đáy, vừa giống một mũi khoan xoay ngược hướng.

- Hống....

Khoảnh khắc Chí Tôn Long Thần Đế bị lốc xoáy này đâm trúng đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Long Lân và Long Cốt trên người hắn đều bị tử lôi đâm thủng, từng mảnh vụn văng khắp bốn phương tám hướng, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.

Cả người Phương Nguyên đầy máu, bất chấp miệng vết thương, tay áo vội vàng chém ra.

Rầm một tiếng, Chu Tước Lôi Linh xuất hiện, miệng phun Ly Hỏa đốt vùng hư không thành lửa đỏ, Long Lân và Long Cốt bắn ra từ trên người Chí Tôn Long Thần Đế đều bị Ly Hỏa thiêu thành tro tàn, bị gió thổi phiêu tán trong hư không.

Nhưng Phương Nguyên sao có thể để những tro bụi này phiêu tán khắp nơi?

Cóc vàng to lớn bên người hắn đã sớm ngồi xổm ở đó, mở to miệng lớn.

- Rầm!

Như chén lớn hút nước, tro tàn vô tận kia đều bị nó nuốt vào trong bụng, không để lại một chút nào bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment