Chương 1792: Số mệnh nhân gian chưa tận (2)
Mãi tới lúc này Phương
Nguyên mới quỳ trên mặt đất thở hổn hển.
Vết thương trên người hắn rất đáng sợ, bình thường rất khó thấy.
Miệng vết thương vô cùng lớn trải rộng khắp người, ẩn hiện dòng máu màu tím nhuộm đỏ áo bào xanh của hắn.
- Còn muốn sống lại sao?
Sắc mặt Phương Nguyên có chút vặn vẹo, hung hăng nhìn chằm chằm cóc vô tội kia.
- Có bản lĩnh thì ngươi sống lại trong bụng cóc đi!
.....
Mà trong lúc Phương Nguyên không tiếc trọng thương cố gắng tiêu diệt Chí Tôn Long Thần Đế, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì cũng xông về phía Chí Tôn Hư Thần Đế và Chí Tôn Vu Thần Đế, bên người bọn họ còn có hai người Cổ Phương Thánh Nhân và Kinh Thiên Thánh Nhân. Bọn họ đều có tâm tư như Phương Nguyên, biết đây là cơ hội khó có, không ai muốn đánh mất cơ hội ra tay đánh chết đối thủ.
- Rống....
Chí Tôn Hư Thần Đế không kịp đào thoát, lại trở nên vô cùng hung hãn, đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt lớn ngưng tụ Hắc Ám ma tức vô cùng vô tận, sau đó một luồng huyết quang kinh thiên vọt về hư không.
Huyết quang kia như tên bắn về phía Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Cổ Phương Thánh Nhân.
Một tên này sẽ khiến Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Cổ Phương Thánh Nhân tạm thời né tránh, giúp hắn có cơ hội chữa thương.
- Tiên Hoàng, ngươi lên đi!
Nhưng Cổ Phương Thánh Nhân lại cắn răng quát chói tai, muốn đón nhận luồng huyết quang kia.
Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên vột vàng xoay người nhìn hắn một cái.
- Pháp lực của lão phu đã không còn nhiều!
Cổ Phương Thánh Nhân trầm giọng quát khẽ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
- Để ta đón một kích này của hắn.
Vừa nói xong hắn đột nhiên xông ra ngoài, trong tay cầm theo một Đan Lô thật lớn, hoả diễm thiêu đốt hừng hực bên trong không ngừng lớn lên, chắn phía trước luồng huyết quang kia vốn hắn có thể né tránh nhưng lại không tránh, mà chủ động nghênh đón, vốn hắn chỉ có thể ngăn cản phần sức lực trước người hắn nhưng hắn lại cản thêm phần sức lực trước người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên.
- Không biết tự lượng sức mình....
Chí Tôn Hư Thần Đế hung hăng mắng một tiếng, xoay người rời đi.
Cổ Phương Thánh Nhân dựa vào tu vi nỏ mạnh hết đà của mình, muốn ngăn cản một luồng huyết quang này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên có thể ngăn cản, nhưng hắn lại không thể.
Nhưng hắn vẫn cưỡng ép nghênh đón.
Sức mạnh không đủ liền dùng pháp bảo ngăn cản, tu vi không đủ lại mượn mạng đi tiếp!
- Bùm!
Đan Lô trước người hắn đón nhận huyết quang kia, liền bị xuyên thủng, hỏa diễm bên trong bị nứt vỡ, huyết quang sau khi xuyên thấu Đan Lô lại tiến thẳng về phía trước, đâm xuyên thành một cái lỗ thật lớn trên người hắn. Nhưng Cổ Phương Thánh Nhân lại cắn chặt răng, thân thể trực tiếp dung hợp vào bên trong Đan Lô, khiến sức mạnh của Đan Lô đang bị tàn phá nháy mắt tăng vọt.
Nó lại có thể phong bế luồng huyết quang vào bên trong Đan Lô.
Dù chỉ trong nháy mắt nhưng luồng huyết quang kia quả thật bị phong bế.
Lúc này, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên cũng không quay đầu lại, mày kiếm của hắn dựng thẳng, thân hình vọt lên không, trực tiếp vọt tới trước người Chí Tôn Hư Thần Đế không hề phòng bị, mặt không chút thay đổi, mạnh mẽ đánh một quyền.
Ầm!
Trên mặt đất xuất hiện một hố to, Chí Tôn Hư Thần Đế nằm bên trong, trên bề mặt da thịt đều có vết nứt.
Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên không nói lời nào, lại đánh tiếp một quyền.
Sau đó lại là một quyền!
Hắn một quyền tiếp một quyền giống như giã tỏi!
Mỗi một quyền đều ẩn chứa sức mạnh pháp tắc vô tận và khí vận Tiên Uy Cửu Trọng Thiên.
Sau khi Chí Tôn Hư Thần Đế bị hắn đánh tới quyền thứ ba đã sắp không còn sinh cơ, nhưng Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên vẫn liên tiếp đánh hơn mười quyền, mãi tới khi hố kia bị đánh thành một hố sâu trăm trượng, thân thể Chí Tôn Hư Thần Đế bị đánh thành huyết nhục, huyết nhục lại đánh thành bột mịn, bột mịn lại hoàn toàn tan ra, mỗi một tia pháp tắc thành hình đều bị đánh thành hư vô mới bằng lòng dừng tay.
Thời điểm từng quyền hắn đánh chết Chí Tôn Hư Thần Đế, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì đã chém ra một kiếm.
Chí Tôn Vu Thần Đế cũng sắp bị hắn lăng trì!
Tiến đến cùng hắn là Kinh Thiên Thánh Nhân, thân thể đã bị phá nát, đang thoi thóp.
Lam bào của Tẩy Kiếm Trì bị xé rách, kiếm trong tay cũng vỡ vụn, lúc này lại dùng nguyên thần hóa kiếm.
Đường đường là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, bình thường là người chú trọng phong thái, hiện giờ khuôn mặt lại hung hãn giống như một đồ tể giết heo.
Mà ở một vùng Ma Tức Hồ, trên ngọn núi phía bắc.
Thiên Cơ tiên sinh ngồi xếp bằng trên Thất Tinh Đài, bởi vì tu vi của hắn không đủ, cưỡng ép ngồi trên Thất Tinh Đài khiến thân thể đã dần khô kiệt, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ theo dõi cuộc chiến, ghi chép lại quá trình cuộc chiến. Bởi vì mạnh mẽ xem trận chiến khiến hai mắt đã đổ máu, nhỏ xuống trên quyển trục trước người, bút và mực hoà lẫn máu loãng, để lại một hàng câu chữ hỗn loạn mang theo ấn ký màu đỏ.
- Vô Danh Dịch Lâu dùng thân hoá trời, lại tế thân đổi lấy một đường sống cho thiên địa.
- Lôi Lão Quỷ Lôi Châu dùng thân tế đao, hợp lực với Phương Nguyên Thánh Nhân mạnh mẽ chém Chí Tôn Ngự Thần Đế.
- Bạch Bào Nhậm Long Đảm kết hợp Phong Linh Lung Vong Tình Đảo, Tiêu Bá Ngọc Đông Hoàng Sơn chém chết Chí Tôn Ly Thần Đế, Tiêu Bá Ngọc chết!