Chương 1804: Chỉ một phương pháp duy nhất (2)
Chúng tu ở đây đều là đại tu có tu vi tinh thầm, cho nên khi bọn họ nhìn thấy trong thập đại Thần Đế ngã xuống chỉ còn ba người, kết qua ba người này lại đạt được sức mạnh vô biên liền hiểu rõ một điều, muốn thật sự diệt trừ ba đại Thần Đế không thể làm giống lúc trước, không thể chém giết từng người một như trước mà phải cùng lúc tiêu diệt cả ba người!
Mà điều này tất nhiên cũng yêu cầu bọn họ chém chết ba Tôn Thần Đế này trong cùng một lúc!
Đối mặt với ba vị Tôn Thần Đế nắm giữ Hắc Ám ma tức vô tận, muốn chém chết từng người đã rất khó, huống chi là cùng lúc chém hết?
Bọn họ đều biết không còn cách nào khác, cho nên bọn họ không chút do dự lựa chọn một phương pháp duy nhất kia.
Thân là người đứng đầu Thánh địa, bọn họ đều lĩnh ngộ Thiên Công cầu mong siêu thoát, tuy rằng hiện giờ thiên địa đại đạo đã sửa, bọn họ không thể siêu thoát, nhưng bên trong một đời tu hành này cũng ngộ ra đạo lý thiên địa. Hơn nữa dựa theo nội tình mấy vạn năm trong Thánh Đia, bọn họ tất nhiên cũng hiểu được rất nhiều pháp môn cấm kỵ, mà những pháp môn này có thể nháy mắt khiến sức mạnh bọn họ cường đại vượt xa bình thường….
…. Đương nhiên cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của người thường!
Bọn họ không phải người làm chậm trễ thời gian, dường như đều đưa ra quyết định cùng một lúc.
Sau khi chuẩn bị tốt liền quay đầu nói với Phương Nguyên: Thời cơ tới rồi!
Ý tứ của câu thời cơ tới rồi chính là bọn họ đều đã chuẩn bị tốt!
……….
- Lão tổ tông…. Các vị tiền bối….
Phương Nguyên đang ở giữa không trung, trong lòng chấn động!
Hắn không ngờ trận đại chiến này lại rơi vào một kết quả như vậy.
- Phương tiểu tử, đừng nói lời vô ích, cũng không được học theo Kiếm Si kia. Lão thân đã sống lâu như vậy, đã sớm lấy lại hết vốn liếng, hiện giờ nếu cần phải đi ra một bước này, vậy đương nhiên phải do lão thân đi, ngươi không được cướp. Lạc nha đầu trẻ tuổi như vậy lại có thể vì nhân gian đi tới chỗ kia, nàng do lão thân dạy dỗ, đạo lý nàng có thể hiểu, chẳng lẽ lão thân không thể hiểu?
- Lão thân đã sống đủ, chỉ không yên lòng về Lạc nha đầu…
- Ta biết ngươi vẫn muốn mang nàng trở về, nhưng ta lại không nắm chắc về kết quả này….
- Nhưng bây giờ ngươi nhất định phải đồng ý với ta….
Hình dáng lúc này của Lão tổ tông Vong Tình Đảo chỉ là một đứa trẻ, nhưng lúc nói chuyện vẫn mang bộ dạng già dặn.
- …… Cho dù thế nào vẫn phải mang nàng trở về, cùng thắp một nén hương cho lão thân!
…….
- Chúng ta tới với trận chiến này vốn nghĩ rằng chỉ cần trừ bỏ những mối họa cho nhân gian trong lòng sẽ không còn lo lắng, không ngờ trước khi chết còn thấy được uy hiếp của thiên ngoại. Tiểu tử, chuyện phía sau chúng ta không thể tiếp tục, tự ngươi làm đi!
Hai tay Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên chắp phía sau, nhẹ nhàng cười nói với Phương Nguyên:
- Về phần Hồng Nhi nhà ta...
- .... Ha ha, để nó dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi.
........
- Truyền thừa cũng đã lưu lại, còn có gì để lưu luyến?
Thành chủ Bát Hoang Bạch Bào Chiến Tiên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu có cơ hội hãy cho ta biết bốn vị đồ nhi kia, cả đời này của lão phu cũng không hối hận!
...........
Mở miệng tiếp theo chính là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, lại không biết nói gì, qua hồi lâu chỉ lắc đầu nói:
- Tranh đấu kiếm đạo tai hại rất lớn, Phương tiểu hữu, lão phu đã đi sẽ không trở về. Vô Khuyết Kiếm Đạo có ngươi, chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì không còn cơ hội tranh đấu Khôi Thủ kiếm đạo, nhưng lão phu chỉ nguyện mượn bản mặt già nua này của mình cầu người để lại một con đường sống cho Tẩy Kiếm Trì?
........
- Chém giết ba Tôn yêu ma này cũng không xem như kết thúc, có mười Ma Tức Hồ cổ xưa này tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra Thần Đế cường đại hơn nên lão phu đã chuẩn bị rất tốt, chuyện sau này ta sẽ không quan tâm!
Người mở miệng cuối cùng chính là Thiên Khôi Thánh Nhân, sắc mặt hắn có vẻ bình tĩnh nhất, nói với Phương Nguyên:
- Ta sẽ hoá thành Ma Ngẫu ổn định Hắc Ám ma tức này, nhưng hiện giờ thiên địa đã sửa, ta ở bên trong Hắc Ám ma tức sớm muộn gì cũng sẽ chuyển sang kiếp khác trở thành một sinh linh khác. Cho nên Phương Nguyên Thánh Nhân, trong vòng trăm năm nhất định phải loại bỏ ta, tìm kiếm một phương pháp cứu nguy khác, lão phu không hy vọng có một ngày sẽ đứng ở phía đối lập với nhân gian, bị đám hậu bối ta che chở tới chém giết, chuyện đó... thật sự rất đáng buồn!
.......
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe từng lời của bọn họ.
Có thể đồng ý đã đồng ý, không thể đồng ý cũng đã đồng ý.
Thời điểm này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác không thể nói thành lời, giống như trời chiều ngả về tây, dáng vẻ già nua nặng nề.
Như thấy được đại thế kết thúc, một thế hệ thiên kiêu sắp đi xa!
Trăm câu ngàn lời, hắn chỉ có thể cúi người thi lễ với các tiền bối:
- Vãn bối thay nhân gian tạ ơn các vị tiền bối!
.......
- Ha ha, đi thôi!
Nhìn bộ dạng vái chào của Phương Nguyên, nhóm lão tu đều phá lên cười.
Tay áo Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên run lên, đi nhanh về phía trước, cười nói:
- Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ không tịch mịch!
Thành chủ Bát Hoang cũng cười to, thi lễ với xung quanh.
- Các vị đạo hữu, không hẹn gặp lại!
Một khắc này Thiên Nguyên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.