Chương 1805: Đến phiên một đời này (1)
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên khoảng không chiến trường kia có vô số Hắc Ám ma tức bắt đầu khởi động, như bóng đêm vô cùng thâm trầm, lại giống như một cự thú từ trên trời cao nhìn xuống nhân gian, bên trong ẩn chứa vô số tiếng gào thét của Hắc Ám ma tức, còn kèm theo tiếng hô phẫn nộ kinh hoàng của ba vị Chí Tôn Thần Đế. Bọn họ cảm giác được sự đáng sợ này liền liều mạng giãy dụa, rống to, Hắc Ám ma tức cũng gào thét khắp bốn phương, xông thẳng lên trời cao, sau đó lại vô cùng nặng nề trấn áp xuống dưới đại địa.
Loại thanh thế này không thể dùng lời nói để diễn tả.
Nhìn uy thế đáng sợ kia, trong lòng mỗi một người chỉ sinh ra một loại cảm giác!
Tuyệt vọng!
Bởi vì sức lực này vượt xa tưởng tượng của người thường, dường như không ai có thể ngăn cản.
Nhưng vào lúc đám mây đen kia hung hăng trấn áp về phía đại địa, đột nhiên phía trên đại địa xuất hiện một luồng quang hoa chói mắt vô cùng, lưu tinh giống như nghịch thiên mà lên, chủ động đón đánh mây đen ma uy vô tận kia. Nếu so sánh về uy thế, quang hoa kia dường như có chút mỏng manh hơn mây đen, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Ầm ầm!
Quang hoa chiếu thẳng vào trong mây đen, vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Thiên địa như vỡ ra, từ bên trong trận rung chuyển kia có thể nhìn thấy thấp thoáng nhiều thân ảnh, bọn họ đi tới đi lui, thần thông chói mắt, xé rách mây đen dày đặc, nắm giữ tồn tại bên trong mây đen, thi triển thần thông vô thượng trấn áp.
Khí lưu mạnh mẽ vô tận bắt đầu cuộn trào từ đầu này sang đầu khác của bầu trời.
Hào quang thần thông chói mắt bao phủ mười vạn dặm đại địa, chiếu sáng như tuyết, giống như ánh mặt trời chói chang buông xuống.
Trong khoảnh khắc này mọi người đều quay đầu đi, không thể nhìn thẳng vào hào quang chói lọi.
…..
Từ xa không biết có bao nhiêu tu sĩ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Phía bắc chiến trường, Thiên Cơ tiên sinh ngẩng đầu lên, hai mắt của hắn đã mù, chỉ còn lại vết máu.
Phía trên Nam Hải, rùa lớn run rẩy, thiên địa Trường Giang và Hoàng Hà nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Trên một ngọn núi khác, mèo trắng như nhớ tới gì đó, không ngừng rống to, âm thanh bén nhọn giống như quỷ khóc.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn về phía chân trời, bàn tay dấu trong tay áo.
Lý Thái Nhất, Thái tử Cửu Trọng Thiên chậm rãi cúi đầu, không nói câu gì.
…..
Thật lâu sau thiên địa mới dần trở nên im lặng.
Tới khi ngẩng đầu lên liền thấy mây đen che phủ bên trong đại địa Thiên Nguyên đã biến mất không còn.
Thay vào đó là một ngày nắng đẹp.
Phía trên đại địa xuất hiện một vùng sương mù màu đen dày đặc, giống như bị sức mạnh nào đó cuốn tới đóng đinh ở một chỗ.
Thiên địa thay đổi thành một diện mạo mới, như những chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
Chỉ có dấu vết núi sông bị tàn phá vẫn còn mới, ghi lại từng chuyện đã xảy ra.
Phương Nguyên đứng giữa không trung, gió mát thổi tới khiến thanh bào của hắn bay phấp phới, thoạt nhìn hắn có chút nản lòng, trên người tràn ngập vết thương, y phục đầy máu, tóc bay tán loạn, nhưng hắn vẫn đứng trên chiến trường. Hắn nhìn mây đen tản đi, ánh mặt trời lại quay về nhân gian, ánh mắt có chút chua xót nhìn thấy mọi thứ tan thành mây khói.
Qua thật lâu sau hắn mới chậm rãi hạ xuống từ trên bầu trời, đi qua vùng chiến trường không trọn vẹn.
Hắn nhặt một thanh ngân đao bị phá, phía trên còn có pháp ấn dấu vết của bệ sấm lớn trên đó, nhặt lên một cây phất trần bị cháy chỉ còn mỗi cán cầm, nhặt lên một bút son tràn ngập vết rách, nhặt lên một mảnh kính vỡ trên đan lô, nhặt lên một mảnh thiết nhỏ trên thiết phiến, sau đó tiếp tục đi về trước, chậm rãi nhặt lên một thanh tàn kiếm, một Cửu Long Bảo Ấn, một ngân thương, một quải trượng đầu rồng, một thanh thiết chuỳ…. Hắn đều lấy hết, cẩn thận cất đi, chỉ sợ sẽ làm hư một trong số chúng.
Mãi tới cuối cùng khi hắn đi tới bên cạnh chiến trường phía bắc, thấy một lão nhân hai mắt đổ máu, thân hình cứng đờ, bút lông trong tay còn để giữa không trung, lời văn phía trên quyển trục dưới bàn vẫn còn mới, loang lổ màu đỏ, sự tình vẫn chưa được viết xong.
Phương Nguyên cầm lấy bút lông kia, thay lão nhân viết xuống kết quả phía trên quyển trục:
- Thập Đế bị diệt, mười hai lão…. ngã xuống!
…….
Viết xong những thứ này, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trời xanh vô tận che khuất tầm mắt.
Nhưng dường như Phương Nguyên có thể cảm nhận được một vài tồn tại không biết được ở thiên ngoại vô tận kia, đang nhìn về phía nhân gian.
Sau đó quét mắt khắp bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu Ma Tức Hồ đang sôi trào.
Có vô số Hắc Ám Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác trở về, đang có ý đồ gây rối.
Ngoài buồn trong gặp nạn, nhân gian bị vây ở giữa liền trở nên yếu ớt giống như ngọc lưu ly.
Nhưng không hiểu sao, Phương Nguyên nhìn thấy những chuyện này, trong lòng lại sinh ra một suy nghĩ.
Suy nghĩ này lại khiến hắn cảm giác đó là chuyện đương nhiên!
- Nhân gian vĩnh viễn sẽ không vong!
…….
Trong lòng bắt đầu phun trào một chút mạch nước ngầm cùng thuỷ triều, mênh mông cuồn cuộn, phập phồng không ngớt.
Hắn đi ngang qua vùng chiến trường, đi về phía đông, không đằng vân đạp mây mà dựa vào hai chân đi qua. Pháp tắc thiên địa hội tụ bên người, ngàn dặm cũng chỉ là một bước mà thôi, cảnh sắc xung quanh giống như lướt qua, như thực như ảo, mang theo chút không thật. Bản thân hắn ở trong khe hở thiên địa, duy nhất chỉ có thanh bào, màu sắc vẫn còn như cũ.