Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1805 - Chương 1806: Đến Phiên Một Đời Này (2)

Chương 1806: Đến phiên một đời này (2)
Cuối cùng hắn đi tới trên một ngọn núi cao, nơi này là một kỳ sơn bên cạnh Trung Châu, sườn núi tầng tầng sương mù, chim muông bay lượn trong rừng, mặt trời đã sắp buông xuống phía tây, tiến vào dưới đường chân trời, khiến thiên địa này nhiễm màu đỏ rực.

Một con mèo trắng từ trong chui ra, nhảy lên bờ vai của hắn.

Thân hình Phương Nguyên bất động, trường bào bị gió thổi bay phấp phới, chỉ lẳng lặng nhìn thiên hạ, kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau có một người từ phía đông đi tới, mặc áo bào trắng, đầu đội tử quan, khi đi tới, thiên địa dường như xem hắn thành trung tâm, không ngừng thay đổi tiêu điểm, ngay cả cỏ dại ven đường khi hắn đến gần cũng bị gió đè thấp đầu, như đang hành lễ.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cảm ứng được khí cơ của hắn liền tiến tới trước.

Nhưng người tới không chỉ có Đạo tử Đông Hoàng Sơn, phía nam có một nam tử mặc hắc bào, đẹp trai lịch lãm, diện mạo nho nhã, nhưng lúc này trên người lại quấn quanh sát khí, giống như một tên quỷ âm u. Hắn quỷ dị tới cực điểm xuất hiện ở dưới chân núi, sau đó biến mất, khi xuất hiện lại ở trên đỉnh núi, nhìn Phương Nguyên.

Khí cơ Phương Nguyên vừa động liền kéo tới không chỉ Đạo tử Đông Hoàng Sơn còn có Thái Tử điện hạ Cửu Trọng Thiên.

Một lúc sau phía bắc có kiếm khí gào thét, bảy luồng kiếm quang chói mắt giống như xuyên qua hư không tiến tới, đột nhiên dừng ở phía trên đỉnh núi, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng rồng ngâm, lộ ra bảy khí cơ như kiếm, khi thân ảnh hiện ra chính là Thất Tử Tẩy Kiếm Trì.

Phía tây có bốn người cưỡi Thiên Mã tiến tới, chính là Tứ Đồ thân cận của Thành chủ Bát Hoang.

Sau đó một nhóm thiên kiêu Trung Châu cũng xuất hiện.

Ba vị trưởng lão Vong Tình Đảo cũng chạy tới đây.

…..

Phương Nguyên chờ trên ngọn núi này, qua một đêm phía trên đã tụ tập rất nhiều người, có người đứng trên đỉnh núi, có người ở sườn núi, không nói lời nào, chỉ im lặng chờ đợi, không ai phá vỡ sự yên lặng lúc này.

Tới hừng đông chiếu sáng, rốt cuộc Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh.

- Một trận chiến nổ lên, Thiên Nguyên sẽ không còn những Cự Đầu!

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, đồng thời nhìn về phía nhân gian.

Trong một đêm Thiên Nguyên đã biến đổi lớn, nếu nhìn xuống từ trên cửu thiên có thể thấy Thiên Nguyên to lớn này dường như biến thành một bàn cờ, phóng xuất ra vô số Ma Tức kinh người, quỷ dị vô cùng. Nhưng Hắc Ám Ma Ngẫu đang ngủ say bên trong, cho dù có bắt đầu chuyển sang kiếp khác hay không, cũng không biết có bao nhiêu chuyển sang kiếp khác thành công, vào thời điểm này không thể kiềm chế, đã điên cuồng đánh về phía nhân gian.

Mà an bài lúc trước của Tiên Minh cũng bắt đầu khởi động.

Từ lúc đám người Phương Nguyên đi U Châu, trước khi chiến với Thập Tôn Đế, Tiên Minh đã cân nhắc một số chuyện phía sau, cũng đưa ra chuẩn bị. Hiện giờ một đêm trôi qua, những chuẩn bị phía sau này đều được khởi động, các đại đạo thống, thế gia đều không có lựa chọn khác, chỉ nghênh đánh về phía Ma Tức Hồ bỗng nhiên bùng nổ này, mà những việc này ngay từ đầu Tiên Minh đã cố ý sắp xếp để tránh xuất hiện biến cố.

Giống như một đen một trắng, khi đặt cùng một chỗ sẽ phải giết hại lẫn nhau.

- Sớm muộn gì cũng sẽ tới, cho nên tới chậm một chút cũng không tốt bằng tới nhanh một chút!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn thiên hạ, thản nhiên nói:

- Tất cả bố trí và an bài của Tiên Minh đều nằm trong tay ta, một trận chiến của nhân gian cùng Ma Tức Hồ đã được sắp đặt từ lâu, cũng chỉ có duy nhất một con đường thắng, phải nhìn xem chúng ta có thể đánh tới trình độ thế nào.

- Việc cần làm còn rất nhiều.

Phương Nguyên thấp giọng mở miệng, nói:

- Ma Biên, Hải Châu, Nam Hải, Yêu Vực, Tuyết Nguyên mỗi nơi đều phải có người tiến tới đón đánh. Đạo thống, thế gia, tông môn khắp nơi lòng người tán loạn, cần phải có người dẫn dắt, xuất động Tiên Quân cần phải có người chỉ huy, tài nguyên khắp nơi cũng cần phải có người điều phối….. quan trọng hơn chính là, nếu thế gian này có thêm người lánh đời thì cần phải chém chết từng người một.

Giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý, dừng một chút mới đè nén sát ý này lại, lấy một quyển trục nói:

- Bên trong trận chiến này, chúng ta thôi diễn ra chỗ yếu của Ma Ngẫu để có thể nhắm vào đó, ngoài ra Thiên Nguyên phải xuất hiện thêm tu sĩ Đại Thừa mới, cũng phải có người sớm mưu tính rõ quá trình đại chiến trong Ma Tức Hồ. Lại giúp nhiều tu sĩ lớn dần lên, bên trong loạn thế cần phải bảo tồn thực lực, chuẩn bị đầy đủ để tránh trường hợp phải khoanh tay chịu chết khi đại kiếp nạn buông xuống sau mười năm nữa.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ mọi chuyện, cho nên nói rất rõ ràng.

Chỉ là cho dù hắn cố gắng suy nghĩ thế nào vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ sơ hở, bởi vì có rất nhiều chuyện phải làm.

- Suy nghĩ mình có thể làm cái gì đi!

Phương Nguyên không nói tiếp, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Dù sao cũng không có người ở trên chúng ta!

Một câu nói vô cùng bình thường, nhưng vào tai chúng tu lại ẩn chứa chút chua xót.

Nhưng lúc này không ai bày tỏ thái độ, chỉ thoáng chấn động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nặng nề.

Người trên núi này hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.

Trận đại chiến Thiên Nguyên ảnh hưởng lớn như vậy, là một cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, ai cũng không thể thoát.

Mà bọn họ vốn muốn gánh vác trách nhiệm cuộc đại chiến này trên vai!
Bình Luận (0)
Comment