Chương 1807: Nhìn nhân gian, nhìn trên bầu trời
- Đại quân Ma Biên do chúng ta thống lĩnh, sẽ không có người lùi lại nửa bước!
Ma Biên tứ đồ bình tĩnh lên tiếng, gánh trên vai chuyện Bát Hoang Thành cần làm, sau đó bọn họ khom người thi lễ, bốn người lần nữa hoá thành lưu quang lao về phía tây. Hiện giờ bọn họ đã biết rõ chuyện mình phải làm, cũng không trì hoãn thời gian.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì sẽ dốc hết toàn lực dùng Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác tẩy trừ Ma Kiếm của chúng ta!
Giọng nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng vô cùng bình tĩnh.
Sau khi dứt lời, bảy người bọn họ cũng cùng nhau rời đi, từ phía bắc rất xa có thể nhìn thấy một đám mây đang trôi, phía trên có vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì cầm kiếm đứng đợi. Sau khi bọn họ đón được bảy người liền hoá thành một luồng kiếm vũ, lập tức đi về phía tây, nhìn phương hướng có thể thấy nơi bọn họ tới chính là chỗ có Hắc Ám ma tức nồng đậm đáng sợ nhất.
Thiên kiêu Trung Châu thế gia cũng nói:
- Trung Châu không loạn, thiên hạ không loạn!
Dứt lời từng người bọn họ cũng rời đi, một tiên ảnh biến mất giữa hư không.
- Ta sẽ đi tới chỗ Ma Ngẫu cường đại nhất trong thiên địa, chỉ mong sẽ không chết nhanh như vậy....
Thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất mỉm cười nói, từng bước rời khỏi đỉnh núi.
- Ta sẽ tự đi đầu quân....
- Ta sẽ tới Ma Biên để đảm bảo Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận được bày biện thuận lợi!
- Ta đi khắp nơi thuyết phục các đạo thống khắp nơi, cũng phải bảo đảm cho nỗi lo về sau
- Các vị đạo hữu, gặp lại trên chiến trường!
..........
Tới nhanh, đi cũng nhanh, nhân vật thiên kiêu khắp nơi sau khi gánh một phần trách nhiềm đều xoay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, phía trên đỉnh núi này giống như lưu tinh bắn ra bốn phương, biến mất ở các nơi xa.
Vào lúc này lời nói mỗi người đều rất đơn gian, không có nửa câu vô nghĩa, đây cũng là vì họ biết mình phải gánh vác trọng trách thế nào, không biết kết quả cuối cùng ra sao nhưng lại không có cách nào bỏ xuống, bởi vì người thế hệ trước đã không còn, cho dù tu vi bọn họ thế nào, có chuẩn bị đầy đủ hay không, lúc này cũng chỉ có thể kiên trì bước tiếp.
Mãi tới cuối cùng, khi mọi người xung quanh đã rời đi gần hết, chỉ còn Phương Nguyên và Đạo tử Đông Hoàng Sơn.
- Có hai chuyện quan trọng nhất, một là nên tạo ra một con đường Đại Thừa mới, nếu không dù sao cũng phí công, hai là phải có một vị Thánh Nhân xuất hiện trên nhân gian, cam đoan tâm của các tu sĩ Thiên Nguyên sẽ không tán loạn, để tránh rối loạn từ đầu trận tuyến....
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói xong nhìn Phương Nguyên, suy nghĩ và lời nói của hắn không giống người khác. Vừa trầm ngâm vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Nguyên, một lát sau mới nặng nề nói:
- Trong thiên hạ, người có tư cách đảm nhiệm hai chuyện này chỉ có ta và ngươi, hiện giờ đại chiến đã bắt đầu, hai người chúng ta cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh. Nói ra tính toán của ngươi, ngươi chọn chuyện nào?
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Hai chuyện đó đều do ngươi chịu trách nhiệm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn giật mình, nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ tới lúc này ngươi còn định nói đạo tâm của ta và ngươi chênh lệch!
Ngụ ý rất rõ ràng, lo lắng Phương Nguyên bị ảnh hưởng bởi trận chiến này, không muốn chịu bất kỳ trọng trách nào.
- Đạo tâm của ta chưa bao giờ kiên định bằng lúc này!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nói:
- Chỉ là ta tạm thời không quản được chuyện thiên hạ!
- Ngươi...
Đạo tử Đông Hoàng Sơn ngẩn người, đáy mắt có chút nặng nề.
Một lát sau hắn mới nói:
- Có cần thiết không?
Phương Nguyên nói:
- Vẫn phải có người đi làm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
- Tiên Minh từng nói, nếu nhân gian này phải vong cũng còn một con đường lui, chính là thứ Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, hiện giờ lại ở trong tay ngươi, ngươi đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Phương Nguyên tự nhiên biết hắn nói tới cái gì, trầm mặc một lúc bỗng nhấc tay đưa ra một tráp màu đen.
- Đều ở bên trong!
Hắn nói:
- Nếu nhân gian thật sự không có cơ hội chiến thắng thì hãy mở tráp này ra!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhận lấy tráp, nhìn chằm chằm một lúc, gật gật đầu.
- Ta phải đi rồi!
Phương Nguyên không nói thêm gì, mang theo mèo trắng trên vai bay từ trên núi vào trong đám mây, thân hình biến mất không còn thấy gì, xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một Giao Long cùng một bóng đen đi theo phía sau hắn.
- Đây là một con đường còn sót lại sau khi nhân gian thật sự vô vọng sao?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn tráp, biểu tình trên mặt rất khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Hắn biết bên trong tráp này có cái gì, cũng biết nếu Thiên Nguyên rơi vào thời điểm nguy nan nhất, chỉ cần mở tráp này ra, hắn cùng rất nhiều người đều có hy vọng tiếp tục sống, cólà nhân gian này sẽ bị phá huỷ!
Đây là một hy vọng, cũng là một lời nguyền rủa!
Bởi vì không ai biết, một khi người Thiên Nguyên biết được phương pháp bí mật giúp sống sót sau đại kiếp nạn trong tráp này, còn bao nhiêu người dám chiến đấu chống lại mọi thứ, dùng tâm thái quyết liệt nhất đi nghênh chiến Độ Kiếp Ma Ngẫu, giành chiến thắng trong một trận chiến có phần thắng không nhiều....
- Thời điểm nhân gian tuyệt vọng nhất mới mở ra sao?
Nghĩ tới lời nói của Phương Nguyên, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tự giễu: