Chương 1808: Con đường phi thăng (1)
- Nếu đã muốn đi lên con đường kia, vậy sao bây giờ không lấy ra để mọi người cùng nghiên cứu, tự mình thành công. Nếu không muốn đi con đường kia, cần gì phải lưu lại tai họa này để người ta rút lui?
- Ta cũng chỉ có thể làm một người xấu....
Lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn mở tráp kia ra....
.... Sau đó hắn nở nụ cười khổ, có chút bội phục nhìn về phía Phương Nguyên rời đi.
Bên trong tráp này trống không!
......
- Hiện giờ Thiên Nguyên không còn tấm bia đá nào khác sao?
Từ trên núi đi xuống, Phương Nguyên vẫn luôn bước về phía trước, đồng thời nhỏ giọng nói.
Bên cạnh hắn đã không còn ai, Giao Long và Lữ Tâm Dao chỉ dám đi sau cách xa hắn, tất nhiên không nghe được. Mà hiện giờ chỉ có mèo trắng đứng trên vai hắn có thể nghe thấy, Miêu đại gia mập béo này cuộn tròn nằm trên vai hắn, ánh mắt dường như đang nhìn lên trời, cũng không biết đang lo lắng hay suy nghĩ chuyện gì.
Phương Nguyên đã quen với việc mèo trắng không phản ứng với vấn đề của hắn, nhưng lúc này hắn lại không ngừng lại mà vẫn tiếp tục nói:
- Sau một trận chiến này ta đã biết được, thì ra uy hiếp thật sự không phải tới từ nhân gian mà tới từ thiên ngoại....
- Những tồn tại kia là ai, vì sao bọn họ lại đánh xuống tai kiếp huỷ diệt Côn Lôn Sơn?
- Vì sao trong lòng họ có kiêng kị, lại vì một kiếm kia của Kiếm Si mà không tiếc gì đánh xuống tai kiếp huỷ diệt hắn?
- Bọn họ đang kiêng kị nhân gian cái gì, hoặc là nói....
- .... Đang sợ hãi cái gì?
............
Mèo trắng trầm mặc, trong cơ thể chỉ vang lên tiếng khò khè.
Phương Nguyên cũng không nóng lòng muốn biết câu trả lời, chỉ chậm rãi nói:
- Tấm bia đá trời giáng rốt cục có bao nhiêu khối? Ở Đại Tiên giới rất lâu chưa sinh ra liên hệ với nhân gian, sau khi luyện ra Hồng Mông đạo khí đã xảy ra chuyện gì?
- Trận đại kiếp nạn này tới quỷ dị như thế, như giòi trong xương!
- Rốt cục phía sau đại kiếp nạn có cái gì?
..........
Giọng nói Phương Nguyên vào lúc này vô cùng bình tĩnh, không có chút tình cảm.
Hắn đơn giản hỏi mấy câu.
Có vẻ vô cùng lý trí, suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng.
Nhưng mèo trắng lại không trả lời tất cả vấn đề của hắn.
- Ta muốn biết đáp án của tất cả những thứ này!
Phương Nguyên nói tới cuối cùng không hỏi thêm, chỉ bình tĩnh nói:
- Tấm bia đá còn lại kia rốt cục đã bị phá hay căn bản vẫn chưa tới nhân gian? Thông đạo phi thăng từ Thiên Nguyên lên Đại Tiên giới đều đã bị che giấu, phương pháp luyện chế của Hồng Mông đạo khí cũng bị che giấu, nếu không muốn để nhân gian biết vì sao còn lưu lại bia đá, nhưng nếu muốn nhân gian biết, vây là ai đã dùng sức mạnh không ai biết huỷ diệt tấm bia đá, hay không phải cùng một nhóm người?
Thời điểm hắn hỏi mấy vấn đề này đã quan sát phản ứng của mèo trăng.
Hắn loáng thoáng cảm giác được một chút nghi ngờ từ phản ứng của Bạch Miêu.
Mà khi nói xong những lời này, Phương Nguyên lại rẽ tới ngã ba đường. Hiện giờ hắn đang đi không có mục đích, dường như đã đi tới một con đường mòn thôn dã, phía trước có hai con đường, một là con đường lớn thẳng tắp thông về phía xa, một là đường mòn mọc đầy cỏ dại, thoáng ẩn thoáng hiện, Phương Nguyên đứng ở ngã rẽ, bình tĩnh nói:
- Nếu đã không có được bí mật từ trên tấm bia đá, như vậy ta phải tìm một phương pháp khác. Nếu nhân gian đã không tìm được đáp án, như vậy ta chỉ có thể tới Đại Tiên giới tìm đáp án.
Lông mao Bạch Miêu dựng thẳng, dường như có chút khẩn trương.
Phương Nguyên bình thản nói:
- Sự tồn tại của thông đạo phi thăng đã được che giấu, hơn nữa từ truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ lưu lại có thể nhìn ra sự tồn tại của thông đạo phi thăng có liên quan tới đại kiếp nạn buông xuống, cho nên dù biết tới sự tồn tại của thông đạo phi thăng, ta cũng không thể tùy tiện mở ra. Nếu không chỉ sợ ta chưa tới được Đại Tiên giới, nhân gian đã bị tàn phá bên trong đại kiếp nạn.
Mắt mèo trắng trợn tròn.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Nhưng ta biết còn có một cách có thể tiến vào Đại Tiên giới!
Hắn nhẹ nhàng vỗ về cổ mèo trắng, bình tĩnh nói:
- Miêu huynh, ta không biết ngươi tới từ đâu, nhưng ngươi chắc chắn không phải sinh linh nhân gian. Ta biết ngươi có phương pháp huyền bí, cách duy nhất có thể dẫn ta tiến vào Đại Tiên giới mà không kích phát đại kiếp nạn, đó chỉ có thể là ngươi.
Hắn nói:
- Dẫn ta đi!
Thân thể cuộn tròn mèo trắng trên bả vai Phương Nguyên dường như đang run rẩy, cũng giống như đang phẫn nộ. Nó cảnh giác nhìn bầu trời, lại chán ghét nhìn nhân gian, thật lâu sau không hề mở miệng dường như trong lòng đang nghĩ tới một số chuyện rối rắm và do dự, nhưng qua lúc lâu ánh mắt vẫn trở nên lạnh lùng, cái đuôi thật dài chỉ về phía trước.
- Cảm ơn!
Phương Nguyên thấp giọng nói, nhìn đường mòn bị cỏ hoang mọc thành bụi, không chút do dự bước qua.
Rốt cục đại kiếp nạn là chuyện gì xảy ra?
Ánh sáng tịch diệt tới từ thiên ngoại kia là cái gì?
Ai ở phía sau điều khiến tất cả mọi chuyện?
Trước khi Phương Nguyên tiến vào Đại Tiên giới đã ôm suy nghĩ này trong đầu, hắn cũng đã chuẩn bị tốt, cho dù tới Đại Tiên giới tìm được tồn tại thế nào cũng phải tìm đối phương để hỏi rõ ràng.
Có thể đối phương là tồn tại có cảnh giới cùng trình tự cao tới mức hắn không thể tưởng tượng, cũng có thể đối phương là thế lực mạnh mẽ tới mức hắn không thể chống lại, có lẽ bản thân còn chưa kịp mở miệng đã bị đối phương gạt bỏ, hắn cũng phải thử một lần!