Chương 1809: Con đường phi thăng (2)
Là vì Thiên Nguyên, cũng vì cố gắng của mình cùng với vô số người....
.... Cho dù tuyệt vọng cũng phải có lời giải thích?
Hắn thi theo chỉ dẫn của mèo trắng, đi tới một nơi càng ngày càng hoang vắng, có mèo trắng trên vai cho nên hắn đi vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút chậm, nhưng phía sau hắn, Lữ Tâm Dao khoác áo choàng đen và Giao Long lại giống như cố hết sức, đại địa dưới chân giống như không ngừng kéo dài, khuếch tán, hao hết khí lực, Phương Nguyên cũng càng ngày càng xa.
Ngay lúc bọn họ kinh hoảng vô độ, Phương Nguyên bỗng nhiên ngừng lại.
Quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nhíu nhíu mày:
- Các ngươi thật sự muốn theo?
Lữ Tâm Dao không nói được một lời, phi thân lên đạp mây chạy tới bên cạnh Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dốc mấy cái mới nói:
- Hiện tại mọi người khắp thiên hạ đều đang đuổi giết sinh linh chuyển sang kiếp khác trong Ma Tức Hồ, ta làm gì còn đường sống ở đây, hơn nữa....
Khẽ trầm mặc một lúc mới nói:
- Nếu hắn lựa chọn ngươi, vậy ta cũng muốn đi xem ngươi rốt cục sẽ tạo ra kết quả gì?
Vẫn giống như lần đầu quen biết Lữ Tâm Dao, Phương Nguyên không nhìn ra được trong lòng nàng rốt cục suy nghĩ cái gì, cũng không thể nhìn thấu, chỉ nhận ra nàng quả thật có lòng muốn đi theo, cũng không nói thêm. Không ai biết con đường này rốt cục là gian nan hay hiểm trở, là sống hay chết, nếu Lữ Tâm Dao nguyện ý đi theo, như vậy nàng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
- Còn ngươi thì sao?
Hắn nhìn về phía Giao Long, nói:
- Ngươi là nô bộc của ta, nhưng trên thực tế cũng không là thật. Ta cứu ngươi từ trên Nam Hải Kim Câu, nhưng ngươi cũng giúp ta không ít, nếu ngươi muốn tự do cứ việc đi. Hiện giờ Thiên Nguyên cũng không có mấy người có thể làm khó ngươi, nhưng nếu vẫn đi theo ta.... ngay cả ta cũng không biết chuyện phía sau rốt cục sẽ như thế nào!
- Đi... ta cũng đi....
Giao Long mệt mỏi thở hồng hộc, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Lão Phương, vốn dĩ ngay từ đầu ta cũng không xem ngươi là chủ nhân... Hừ, ai có bản lãnh làm chủ nhân lão tử chứ?
- Nhưng chuyện ngươi làm Ma Ngang ta rất bội phục, cho nên ta bằng lòng xem ngươi là bằng hữu, cũng nói với ngươi những lời trong lòng mình!
- Từ khi ta sinh ra đã ở trên Nam Hải, chuyện lúc trước đều không thể nhớ, cũng không biết từ khi mình sinh ra đã quên đi chuyện gì, nhưng ta có thể khẳng định, ta bị khí tức của đại kiếp nạn Thiên Nguyên làm kinh động mà mở mắt, thật ra ta cũng không quan tâm tới thân thế gì đó, chỉ thoải mái tự tại là quan trọng nhất. Nhưng nghe ngươi muốn đi tới nơi đó, ta thật sự có chút động tâm, lại cảm thấy ta cũng có thể theo ngươi đi tới đó một chuyến!
- Từ nơi xa xôi cảm ứng được sao?
Phương Nguyên nghe xong cũng chỉ khẽ nhíu mày.
Thân thế của Giao Long quả thật vẫn là một điều bí ẩn, Vong Tình Đảo treo nó ở Nam Hải, nhưng vẫn không tra ra cái gì. Nếu nói lúc trước hắn không có lai lịch, chỉ từ hải xà biến thành Giao, như vậy không thể có tu vi cỡ này, lại có thể bất tử ba ngàn năm trên Kim Câu, nhưng nếu nói nó có lai lịch, lại không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Thậm chí chuyện nó gọi là Ma Ngang, mãi tới khi nó tự mình nói ra mới có người biết!
Nhưng nếu nó sẵn sàng nói ra bí mật của mình, như vậy mang theo nó cũng không phải xấu.
Tương lai của hành trình này vẫn chưa rõ ràng, nhiều thêm biến số cũng không tính là chuyện xấu.
- Meo...
Vào lúc này Bạch Miêu lại có chút không kiên nhẫn kêu to một tiếng, tỏ vẻ không thích bọn họ dài dòng.
- Vậy cùng đi thôi!
Phương Nguyên vén tay áo lên, dọc theo đường nhỏ đi tới trước.
Lúc này Giao Long cùng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đi theo phía sau, dường như vì có được sự đồng ý của mèo trắng nên không bị bỏ lại quá xa. Thân hình hai người một Giao nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ. Thoạt nhìn không thể nhìn thấy vì khuất tầm mắt, nhưng thời điểm bọn họ đi về phía trước, thế giới lại xuất hiện vô số bóng chồng, bọn họ từ bóng chồng này đi vào bóng chồng khác, sau đó thân ảnh dần nhạt đi, cũng không ai biết đi tới nơi nào.
- Đã nhiều năm như vậy, nhân gian rốt cục xuất hiện người phi thăng....
Lão Quy bên trong Nam Hải nhàn nhạt thở dài, sau đó chậm rãi ngửa đầu:
- Nhân cơ hội này đi ngủ!
.......
Thiên địa trở nên hư ảo mờ mịt, không hề chân thật.
Phương Nguyên đi theo con đường nhỏ mèo trắng chỉ, đi tới trước liền cảm giác xung quanh có chút không đúng.
Dường như xung quanh thiên địa, tất cả pháp tắc đều bị tách ra từng chút một, lộ ra một cánh cửa thật lớn.
Trước kia hắn nhiều lần bị mèo trắng dắt từ nơi này tới nơi khác vô cùng thần dị, thoạt nhìn hai nơi đó có khoảng cách cực xa, nhưng hắn chỉ đi vài bước đã tới. Trước kia hắn không hề phát hiện sự biến hoá này, nhưng bây giờ tu vi đã khác, lại bắt đầu có một chút lĩnh ngộ, có thể cảm giác pháp tắc xung quanh hình thành quy luật và biến hoá vừa kỳ dị mà lại huyền diệu.
Loại cảm giác này giống như mang theo bọt nước tiến vào trong biển.
Nước biển như có sinh mệnh tự tách ra hai bên, tạo thành một thông đạo.
Mạnh mẽ cưỡng ép trái tim bình tĩnh, Phương Nguyên làm như không thấy đối với biến hoá xung quanh, tiếp tục đi về phía trước.
Con đường hẹp quanh co hắn dưới chân hắn bỗng nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện một dải ngân hà vô biên, chung quang là hư vô vắng lặng, chỉ có những ngôi sao không có sự sống treo ở phía xa, tưởng như có thể với tới nhưng lại xa tận chân trời, giá lạnh bao vây xung quanh, tâm như bị huỷ diệt.