Chương 1810: Đại Tiên giới (1)
Phương Nguyên dùng pháp lực bảo vệ bản thân, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cảm nhận được sự biến hoá xung quanh, trong lòng có chút chấn động, sinh ra một số cảm ứng.
Xung quanh hắn mất đi pháp tắc che chở, giống như cá trong nước nhảy lên trên bờ.
Điều này khiến hắn hiểu lúc này bản thân đã rời khỏi Thiên Nguyên.
Bởi vì bình thường pháp tắc bản thân nắm giữ đều là một phần của Thiên Nguyên, cho nên khi bản thân rời khỏi Thiên Nguyên liền mất đi sức mạnh nắm giữ đối với pháp tắc này. Khắp nơi đều là sao trời, bên trong sao trời cũng có một chút pháp tắc giống với Thiên Nguyên, tuy hắn có thể nắm giữ nhưng lại mất đi cảm giác quen thuộc vốn có, giống như chim nhỏ dưới cánh chim, lập tức mất đi cái ôm ấm áp.
- Có lẽ ta đã đi đúng đường.
Cảm nhận biến hoá xung quanh, Phương Nguyên giật mình, âm thầm suy tư.
Hắn khác với những người tu hành, tu sĩ Hoá Thần khác đều tìm hiểu cùng nắm giữ pháp tắc Thiên Nguyên, mà hắn lại là thiên đạo Hoá Thần, đi lên con đường tự thành pháp tắc, có lẽ cũng vì thế, hiện giờ tuy hắn nắm giữ pháp tắc ít hơn khi ở Thiên Nguyên, nhưng vẫn giữ lại không ít. Hắn có một dự cảm, nếu bản thân giao thủ với tu sĩ Hoá Thần bình thường, đối thủ có thể mạnh hơn hắn khi ở Thiên Nguyên, nhưng vào bên trong sao trời, đối thủ có thể sẽ thua xa hắn, chênh lệch hai bên trở nên rất lớn.
- Giống như Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác, tự sinh thiên địa, nhưng không thể kiềm chế được vạn vật...
Trong lòng nghĩ tới tất cả những chuyện này, Phương Nguyên vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh vật xung quanh không ngừng biến hoá theo bước chân hắn bên trong bầu trời sao này, bước tiếp theo lại bỗng nhiên bước tới trên một đại tinh hoang vắng tĩnh mịch. Phía trên đại tinh toàn tro bụi, để lại một dấu chân rõ ràng mà cô tịch, xuôi theo về phía trước.
Phía trên đại tinh này thậm chí ngay cả gió cũng không có.
Cho nên Phương Nguyên có thể nhìn thấy miêu trảo tinh mịn bên cạnh dấu chân hắn, không biết có từ cách đây bao nhiêu lâu rồi.
- Quả nhiên Miêu huynh tới từ thiên ngoại?
Phương Nguyên trầm ngâm, tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh vật biến ảo, cước bộ hắn không hề ngừng lại, thân hình cũng không ngừng biến hoá.
Khi thì bước chậm phía trên ngân hà, lúc lại bước qua cơn mưa đá, khi lại bước qua vầng hào quang bên ngoài ngôi sao.
Loại cảm giác này vừa kỳ quái lại rực rỡ đầy màu sắc.
Biểu hiện chưa từng có trong đời khiến tâm thần Phương Nguyên cảm thấy yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Nhưng từ sâu trong linh hồn cũng cảm giác vô cùng hoang mang.
Hắn có thể cảm giác được ý nghĩa của bầu trời sao này tương đương với sinh mệnh.
Chúng nó tồn tại mấy vạn năm, mấy ngàn năm, thậm chí mấy ngàn triệu năm bên trong sao trời, vĩnh hằng không thay đổi, mãi mãi cô tịch. Nếu ngẫu nhiên có một sao chổi đánh úp tới sẽ khiến khắp nơi đầy bụi bặm, nhưng lại không có một chút dấu hiệu sinh mệnh tồn tại nào nhìn thấy cảnh đó, như vậy những ngôi sao này tồn tại, tự mình diễn hoá ra tất cả biến hoá thì có ý nghĩa gì?
Có lẽ từ ý nghĩa cũng do nhân loại tự tưởng tượng ra.
Đối với bọn họ, ý nghĩa bản thân là vô nghĩa?
Căn nguyên vũ trụ chính là vĩnh viễn tĩnh mịch, vĩnh viễn hoang tàn.
...........
- Meo....!
Đắm chìm trong các loại suy nghĩ đáng sợ, Phương Nguyên dường như không thể tự kiềm chế, chỉ biết máy móc tiến lên trước, mãi tới khi bên tai vang lên một tiếng mèo kêu trực tiếp truyền tới thức hải mới giật mình tỉnh giấc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Trước mặt hắn, bên trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đồng lớn.
Cửa đồng kia tan hoang, xa xưa, tản ra một loại uy nghiêm vô hình.
Nhưng khi thấy cánh cửa bằng đồng này, tâm thần Phương Nguyên chấn động, cảm giác được một chút gần gũi.
Dù sao đây cũng là dấu vết do con người tạo ra.
Thấy được một cánh cửa bằng đồng này, hắn cảm thấy bản thân không còn đơn độc.
- Đã tới Đại Tiên giới rồi sao?
Dựa vào lý trí bản thân, Phương Nguyên nhanh chóng phấn khởi tinh thần.
Cho dù bên trong Đại Tiên giới có thứ gì đó đang chờ hắn, hắn vẫn phải tới!
Vừa nghĩ như thế hắn liền không chút do dự bước về phía trước.
Cửa đồng lớn khép hờ, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra.
Bên trong là một vùng hư vô, nhưng Phương Nguyên có thể cảm nhận đây là một Truyền Tống trận, vượt qua cửa này sẽ tiến vào một thế giới khác. Vì thế hắn đứng trước cửa đồng lớn, chỉnh sửa y bào, ổn định tinh thần, duy trì thần niệm và tâm tư của mình ở trạng thái tốt nhất, sau đó vẻ mặt kiên định từng bước đi vào, một lát sau cả người đều biến mất sau cánh cửa.
Cho dù là cường địch hay ác niệm, vẫn phải đối mặt…
- Nơi này đi….
Phương Nguyên vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy một Đại Tiên giới phồn thịnh tới mức không thể tưởng tượng, hoặc là nhìn thấy một vài sinh mệnh ngoài sức tưởng tượng của mình, thậm chí là nhìn thấy sự cô đơn có thể huỷ diệt mọi thứ…
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ mình tới một phế tích!
Đây là một thế giới bị tàn phá, núi sông vỡ vụn, cung điệp sụp đổ, khói đen cuồn cuộn, ngay cả trời cao cũng có một miệng vết thương lớn vĩnh viễn không thể khép lại. Trên mặt đất đều là xương trắng, gió âm u thổi từng trận xung quanh, trong hư không tràn ngập Hắc Ám ma tức vô cùng nồng đậm, còn đậm hơn Ma Biên rất nhiều, còn có vô số Hắc Ám Ma Vật đi xung quanh, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
- Nơi này….
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, như rơi vào hầm băng: