Chương 1816: Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên! (1)
-Diệu đi khắp nơi tìm mỹ ngọc, điêu khắc tặng tiên cây, tiên cây vui mừng suốt ngày thưởng thức, nhìn thấy ngọc hơi tì vết liền bất mãn. Diệu lại ra ngoài tìm ngọc, cuối cùng trăm năm sau tìm được một ngọc tới tặng. Tiên cây nhìn ngọc thấy hơi thiếu lại bất mãn. Diệu lại ra ngoài tìm một thanh ngọc tới tặng, thấy hoa văn không đẹp, cây cũng không vui. Diệp lập lời thề đi khắp thế gian, tới cùng cực bốn hoang, tìm mỹ ngọc tới tặng nhưng cây vẫn không vui. Năm trăm năm sau Diệu ngộ yêu rồi biến mất, tiên cây khóc lớn, đời người rộng lớn nhưng vẫn không thể tìm ra mỹ ngọc không tỳ vết sao?
- Vì tìm mỹ ngọc mà người mất, tâm không cam lòng, chẳng phải là chuyện buồn?
Phương Nguyên xem xong nội dung trên bia đá liền ghi tạc trong lòng, suy tư một lát lại nhìn về phía tấm bia đá.
Nếu muốn hiểu một số bí mật trong đó, cần phải nhìn thấy nội dung ghi lại trên tấm bia đá.
Ngưng thần một lát, lại thấy Giao Long, Lữ Tâm Dao và mèo trắng được người dẫn tới liền yên lòng, sau khi dặn dò họ vài câu liền đè nén thương tích, sau đó tâm ý ngưng tụ, đột nhiên hoá thành một luồng kiếm quang chém vào bên trong tấm bia đá.
Tâm thần chấn động, chìm vào trong mộng.
Chẳng bao lâu hắn liền thấy một thế giới rộng lớn dần dần xuất hiện trong giấc mơ.
Thế giới rộng lớn này chính là thế giới mở ra sau khi Đại Tiên giới luyện chế thành công Hồng Mông đại khí lúc trước. Mấy năm nay thế giới tu hành rơi vào thời điểm tài nguyên khó khăn, hiện giờ có thể nghịch chuyển tạo hoá luyện ra thần vật cỡ này khiến các tộc Tiên giới đều vui mừng như điên, thần thông pháp bảo, tinh diệu đạo pháp nổi lên ùn ùn, nhân vậtthiên kiêu đứng ngạo nghễ trong đám người. Trong mấy vạn năm không biết có bao nhiêu trường sinh bất lão trổ hết tài năng, tọa trấn vân tiêu, tiêu dao tự tại, thoát khỏi thế giới hoàn mỹ.
Nhưng trải qua thời gian rất lâu trong những năm tháng như vậy lại dần dần sinh ra một chút mâu thuẫn mới.
Tiên Đế tọa trấn Đại Tiên giới, thống trị các tộc trong một khoảng thời gian đã lâu, nhưng các tộc lại dần dần không hài lòng với việc Tiên Đế ngồi lâu trên vương vị, muốn đoạt quyền với Tiên Đế. Lúc đầu chỉ đụng chạm với nhau, đều bị Tiên Đế trấn áp mạnh mẽ, sau khi cảm thấy các tộc bất mãn liền thu nạp Hồng Mông đại khí để khống chế cân bằng, nhưng không ngờ các tộc đã trở nên cường đại, cũng không cam tâm bị khống chế, rốt cục sinh ra tai họa.
Tấm bia đá ghi lại vô cùng rõ ràng về đoạn lịch sử này.
Phương Nguyên nhìn thấy rất nhiều người dã tâm bừng bừng đang âm thầm lên kế hoạch, cũng thấy vô số âm mưu quỷ kế ập đến như mây khói. Hắn nhìn thấy một Đại Tiên giới to lớn lý tưởng như vậy bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa rừng, thiêu đốt từ đầu tới đuôi!
Hắn đang ở trong mộng, cũng giống như tự mình trải qua tất cả.
Điều này khiến hắn bị áp lực vô cùng, hắn rất muốn can thiệp vào thế giới trong mộng nhưng lại không làm được.
Hắn phát hiện những điều này như việc đương nhiên, hắn nhìn thấy cường giả các tộc mạnh mẽ vô tận, chuyên chế và ngang ngược, cho dù nội tâm có thanh tĩnh cũng không nguyện ý cúi thấp đầu khi nhìn thấy Tiên Đế, lại không đồng ý để ích lợi của tộc mình bị nhất mạch Đế thị áp chế, nhưng vẫn nghĩ phải lấy đại cục làm trọng, mỗi một lần đều nuốt cục tức....
Hắn cũng thấy được sự phẫn nộ của nhất mạch Đế thị, bộ tộc từng hướng dẫn chúng tiên chinh phục ba mươi ba tầng trời, điều khiển người luyện chế ra thần vật như Hồng Mông đại khí, hoàn toàn thôi diễn Đại Tiên giới đạt tới bộ tộc có cục diện phồn vinh trước này chưa từng có, công lớn hơn trời, căn cơ phải được củng cố muôn đời, cho nên không chịu nổi các tộc vô lễ cùng bất kính với họ.
Vì thế rốt cục xảy ra một khắc kia!
Chiến kỳ xuất hiện trên chín tầng trời, phần phật bay lên!
Phạt thiên!
Đại mộng đột nhiên dừng lại!
Phương Nguyên tỉnh lại từ trong mộng, thần sắc nặng nề, nội tâm áp lực!
Nói tới cũng lạ, thời điểm hắn ở trong tấm bia đá, nhìn thấy một chuyện cũ tuyệt vọng và áp lực như vậy, trong lòng lại không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy mọi chuyện phát sinh là đương nhiên. Đừng ở góc độ người ngoài như hắn, dường như những người đó đều là kẻ ngu xuẩn, không an hưởng sự trường sinh lại tạo nên sóng gió bên trong yên bình. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại cảm giác trải qua trong mông lại cảm thấy vốn nên như thế, tất cả cũng không phải chuyện ngoài ý muốn mà là chuyện nhất định sẽ xảy ra....
Bởi vì lòng người luôn không đáy?
Hắn cũng không biết kết quả cuối cùng của trận đại chiến kia là thế nào, ai thua ai thắng, vì sao cuối cùng lại xuất hiện một Đại Tiên giới bị tàn phá như vậy. Trong lòng lại sinh ra một chút bi thương, dường như có chút giống với cảm giác tuyệt vọng.
Hắn ngồi trước tấm bia đá, một lúc lâu không nói gì, chỉ trầm mặc.
Phía sau hắn, những sinh linh bộ hạ cũ của Thiên Đình, Lữ Tâm Dao, mèo trắng và Giao Long cũng đều đang nhìn hắn.
Bọn họ không biết Phương Nguyên nhìn thấy cái gì trong tấm bia đá, cũng không thấy được sự biến hóa trong lòng hắn.
Nhưng bọn họ nhìn ra điều gì đó, không dám vọng động vào lúc này.
Qua một lúc lâu, vị tộc trưởng bộ hạ cũ Thiên Đình mới tới trước người Phương Nguyên, viết chữ hỏi hắn:
- Nhìn thấy cái gì?
- Có biết phương pháp nào cứu thế không?
.........
Phương Nguyên thấy câu hỏi của hắn chỉ biết cười khổ.
Ngay cả chuyện gì xảy ra hắn cũng không biết, làm sao có thể biết phương pháp cứu thế?