Chương 1818: Đi tử lộ, nhận thức lý lẽ cứng rắn (1)
Nói ý định của hắn với đám người Giao Long, bọn họ đều mang vẻ mặt mờ mịt.
Giao Long ngơ ngác nói:
- Thương thế của ngươi vẫn chưa được dưỡng tốt....
Phương Nguyên nói:
- Nếu ta chữa trị cũng không cần quá lâu!
Giao Long nói:
- Cho dù ngươi có thể trị lành vết thương, nhưng liệu có thể đối phó với Thiên Ma gặp phải trên đường đi không?
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, một con Thiên Ma đã khiến Phương Nguyên suýt mất đi mạng nhỏ, huống chi trên đường đi không biết sẽ gặp phải bao nhiêu Thiên Ma, lần này bọn họ bắt buộc phải vượt qua, nhưng cần phải nắm chắc nhiều thứ. Một thứ quan trọng nhất trong đó chính là phải tìm ra phương pháp đối phó Thiên Ma, chỉ tiếc là làm sao có thể đối phó dễ dàng với tồn tại khủng bố như Thiên Ma?
Rất nhiều tu sĩ Đại Thừa Thiên Nguyên đều ngã xuống trong tay Thiên Ma?
Huống chi hiện giờ dù tu vi Phương Nguyên cao thâm nhưng vẫn không mạnh hơn Đại Thừa!
- Có lẽ ta có biện pháp!
Phương Nguyên trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói ra một câu.
Sau khi hiểu được ý của hắn, cho dù là Giao Long hay bộ hạ cũ Thiên Đình đều chấn động.
Lời này vô cùng cuồng vọng, có lẽ có thể giết chết Thiên Ma nhưng ai nắm chắc có thể đối phó?
Trong khi người khác đang kinh ngạc, Phương Nguyên lại chậm rãi nói:
- Lúc vào Đại Tiên giới gặp phải Thiên Ma, tuy rằng vô cùng hung hiểm nhưng cũng giúp ta ngộ ra được một chút đạo ý. Sau khi ta thiên đạo Hoá Thần, mượn biến hoá tinh diệu lưu lại trên tấm bia đá, từng bước đẩy tu vi tiến về phía trước, có thể xem là Hoá Thần trung cảnh. Nhưng bởi vì con đường phía sau chưa có người đi qua nên vô cùng hoang quang, nhưng cũng may ta vẫn luôn thôi diễn, tới hôm nay gặp được Thiên Ma, lại nghĩ ra bước thứ hai sau khi nhìn thấy biến hoá của Thiên Ma...
- Hiện giờ ngươi chính là Hoá Thần trung cảnh?
Giao Long nhíu mày, sắc mặt Lữ Tâm Dao cũng đại biến.
Mọi người đều biết những chuyện Phương Nguyên đã trải qua, đại tu U Châu và Thiên Nguyên hợp lực chém chết Chí Tôn Thập Đế, đó là một sự thật ai cũng thấy. Nhưng đại tu đứng đầu này ai cũng là Hoá Thần đỉnh cao, Phương Nguyên có thể sóng vai chiến đấu với bọn họ liền chứng minh tu vi thực lực của hắn không hề thua kém. Nếu khi đó Phương Nguyên chỉ là Hoá Thần Trung Cảnh, như vậy khi hắn đạt tới Hoá Thần cao giai sẽ trở nên thế nào?
Tới cảnh giới Đại Thừa sẽ như thế nào?
Chỉ có bản thân Phương Nguyên hiểu được, nếu cứ đi theo con đường này có lẽ sẽ không có cảnh giới Đại Thừa.
Điều hắn đạt được có thể chỉ là... đạo cảnh?
Suy nghĩ này chậm rãi xuất hiện trong đầu Phương Nguyên, nghĩ tới sự biến hoá của Thiên Ma, trong đầu chậm rãi hiện lên Thiên Diễn Thuật, nhanh chóng dung nhập từ khi hắn thiên đạo Hoá Thần, cùng một trận chiến ở Thanh Dương Tông vào trong biến hoá vô tận, lại tới lĩnh ngộ khi hắn nhìn thấy biến hóa của Hắc Ám Ma Ngẫu trong trận chiến ở U Châu, lại tới biện pháp ứng phó hắn nghĩ ra trong tình thế sống chết cận kề lúc gặp Thiên Ma.
Sau đó hắn ngẩng đầu nói:
- Nếu ta có thể đạt tới Hoá Thần thượng cảnh, vậy ít nhất sẽ không bó tay bó chân khi gặp Thiên Ma.
Giao Long lắp bắp nói:
- Vậy ngươi đi....
Câu nói này khiến Phương Nguyên có chút xấu hổ, hắn chậm rãi cân nhắc một lúc.
Tính toán qua một lần tất cả mọi chuyện cần làm cùng với tính khả thi cùng rủi ro của vấn đề, sau đó đưa ra quyết định.
Sau đó hắn nói ra một lời khiến người ta kinh hãi:
- Ta cần phải bắt giữ một con Thiên Ma!
Giao Long trợn tròn hai mắt nhìn:
- Để làm gì?
Phương Nguyên nói:
- Ăn nó!
- Đó là Thiên Ma, ngươi nghĩ là hạt đậu sao?
Lời nói của Phương Nguyên khiến Giao Long, Lữ Tâm Dao và sinh linh bộ hạ cũ của Thiên Đình, thậm chí cả mèo trắng cũng không nhịn được trợn tròn mắt, nếu bàn về lời nói không thể tưởng tượng được, một câu này của Phương Nguyên tuyệt đối là câu tà môn nhất mà cuộc đời này bọn họ nghe qua...
Nhưng Phương Nguyên lại rất nghiêm túc, còn thật sự bắt đầu tính toán.
Hắn nghỉ ngơi mấy tháng trong hang đá này, chữa trị thương thế của mình.
Đi tới Đại Tiên giới, hắn có thể cảm giác rõ ràng sau khi hắn bị thương, thời gian phục hồi càng ngày càng dài, trong lòng cũng hiểu là vì Đại Tiên giới không có linh khí. Bản thân ở trong này ít nhiều cũng sẽ bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng tranh thủ thời gian dưỡng thương có thể hỏi bộ hạ Thiên Đình cũ rất nhiều chuyện, cố gắng nắm giữ thêm nhiều tin tức, cũng luyện tập cách nghe Tiên ngữ cổ. Cứ như vậy trải qua một tháng, đợi tới khi thương thế hắn được dưỡng tốt liền bắt đầu tính toán, tỉ mỉ thôi diễn mấy ngày, tìm ra một con đường ổn thoả nhất.
Một tháng sau, trong ánh mắt vừa chờ mong lại sợ hãi của mọi người, hắn chậm rãi đi ra khỏi hang động này.
Hang động từng là một trong những khu vực hẻo lánh cấm lên trời của ba mươi ba tầng trời, chính là khu vực an toàn nhất do mấy bộ hạ cũ Thiên Đình chém giết tranh đấu nhiều thế hệ, tổng kết các loại kinh nghiệm tìm được, xung quanh không có quá nhiều Hắc Ám Ma Vật cường đại tới tranh đoạt khu vực sinh tồn với họ. Nếu lúc trước đám người Phương Nguyên không quá mức chói mắt cũng sẽ không hấp dẫn Thiên Ma từ cực xa tới đây.
Lần này có mục tiêu, Phương Nguyên tất nhiên sẽ không mạo muội phóng ra, hắn đứng phía trên đỉnh núi giống như răng nanh, từ xa nhìn lại, thu hết địa hình núi đồi xung quanh vào trong mắt, sau đó lại cẩn thận thôi diễn, thiết lập ra từng đại trận.