Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1820: Cảnh Giới Cấm Kỵ (1)

Chương 1820: Cảnh giới cấm kỵ (1)
Vào lúc này, cho dù là Phương Nguyên hay đám người Giao Long đều nhìn về chỗ Thiên Ma xuất hiện.

Ánh mắt vừa nặng nề lại vừa sợ hãi.

Phương Nguyên muốn bắt giữ Thiên Ma, hiện giờ quả nhiên Thiên Ma đã tới, hắn muốn làm thế nào?

Chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Phương Nguyên muốn làm cái gì, đột nhiên tâm sinh cảm ứng, quay đầu nhìn về phía tây, chỉ thấy hư không phía tây trở nên run rẩy, sau đó nứt ra, lại có một Thiên Ma màu đen xuất hiện trong Hắc Ám ma tức cuồn cuộn, thân hình run rẩy, phóng xuất ra thần uy kinh người làm tâm thần người ta chấn động.

- Hai Thiên Ma?

Ánh mắt Giao Long đột nhiên căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó lại thấy một luồng màu đen hỗn độn xuất hiện.

Ánh mắt hắn trở nên nặng nề, chậm rãi mở miệng:

- Con thứ ba!

…….

Nhìn ba Thiên Ma xuất hiện tạo thành chữ phẩm bao vây Phương Nguyên, sau lưng mọi người đều phát lạnh.

Sớm biết Phương Nguyên muốn dẫn Thiên Ma tới, nhưng ai ngờ lại đưa tới ba con?

Thiên Ma vốn đáng sợ như thế, ai có thể đối phó với ba Thiên Ma?

- Ầm ầm….

Ngay lúc tâm thần bọn họ căng thẳng tới cực điểm, đột nhiên thiên địa run rẩy.

Ba Thiên Ma đều vây quanh Phương Nguyên, bị luồng lôi quang kinh người kia hấp dẫn, dữ dội hung mãnh đánh vào hư không, tạo ra những biến hoá vô tận, mang theo một loại khí cơ treo cổ vạn vật thiên địa, hung hăng vọt về phía Phương Nguyên.

Mà lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của Phương Nguyên hiện ra vẻ kiên định.

Đột nhiên tay trái hắn vẽ ra pháp ấn chắn trước người.

Lôi quang xung quanh nhất thời bành trướng, lập tức nổ tung phóng ra xung quanh, sau khi lôi quang lan truyền, bỗng nhiên vô số trận kỳ ầm ầm bay lên trời, sức mạnh thiên địa mạnh mẽ vô tận bị kích phát, phối hợp với lôi quang hình thành trong ngoài hai tầng sức mạnh lĩnh vực. Sức mạnh trận đạo đánh ra ngoài, khiến khoảng cách hai Thiên Ma xa hơn một chút, mà lôi vực bên trong lại mạnh mẽ co rút, kéo gần khoảng cách của hắn với một Thiên Ma ở trong lôi vực, giống như hắn đã làm lúc trước.

Thiên Ma kia bị vôi vực bao vây, lập tức sinh ra pháp tắc vô tận, muốn đánh vỡ vôi vực hắn tạo ra.

Hai Thiên Ma bên ngoài cũng liều mạng va đập, muốn đánh vỡ tầng tầng đại trận kia.

Vào lúc này sinh tử chỉ trên cùng một con đường.

Cho dù là Thiên Ma ở bên trong lôi vực hay là hai Thiên Ma đang đánh nát đại trận bên ngoài, Phương Nguyên đều chỉ có một con đường chết. Dưới sự vây kín của ba Thiên Ma, đừng nói hắn có thể thắng, cho dù chỉ một kích liên thủ của chúng, hắn cũng không thể ngăn cản….

Nhưng vào thời khắc sinh tử này, Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.

Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nhân loại, chỉ có hờ hững vô tận cùng lý trí thôi diễn.

Tay phải nhấn một cái vào bên trong lôi vực, một con cóc to xuất hiện, há mồm phun ra một luồng thanh khí.

Một luồng thanh khí kia chính là căn nguyên Thiên Ma lúc trước mà cóc vàng cắn nuốt, hiện giờ khoảnh khắc căn nguyên Thiên Ma xuất hiện liền sinh ra tầng tầng lớp lớp pháp tắc vô tận, giống như pháo hoa nở rộ, có thể điều khiển pháp tắc vô tận trong lôi vực.

- Ta điều khiển tất cả pháp tắc bên trong lôi vực, Thiên Ma lại có thể sinh ra pháp tắc giữa hư không.

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng trước nay chưa từng có.

- Ta không thể sinh ra pháp tắc trong hư không, cho nên ta tu hành bước tiếp theo, chính là cắn nuốt Thiên Ma, hoá thành căn nguyên thế giới của ta, tự tạo thành một thế giới chân thật.

Từ khi Phương Nguyên bắt đầu đi trên con đường thiên đạo Hoá Thần, tu hành của hắn trở nên vô cùng gian nan.

Bởi vì hắn đi lên một con đường hoàn toàn mới, không có người đi trước để có kinh nghiệm tham khảo, cần phải tự mình thôi diễn, từng bước nếm thử, mà đây là điều hung hiểm nhất, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể lạc vào tuyệt cảnh hoặc bị lạc lối. Muốn thành công trên một con đường trống rỗng được xem là điều không tưởng ở Thiên Nguyên, mọi con đường trên thế gian đều do vài thế hệ không ngừng tìm hiểu ra, ai dám cam đoan nhất định có thể thành công, nhất là hắn cũng không có nhiều thời gian, cả người lại bị áp lực bao phủ, trở nên vô cùng gian nan.

Nhưng cũng may hắn có hai ưu thế mà người khác không có.

Một là Thiên Diễn Thuật, có thuật này hắn có thể tránh khỏi rất nhiều lối rẽ, thần trí minh mẫn tới cực điểm, có thể nhìn thấy vô số dối trá, tìm ra vô số đạo lý từ trong đống hỗn độn, đây cũng coi là cơ hội nếm thử.

Hai là hắn vẫn luôn hành tẩu.

Đối với hắn, cho dù đọc nhiều điển tịch cũng không có tác dụng, bởi vì hắn không thể tham khảo kinh nghiệm, cũng không có được linh cảm từ trí tuệ của người trước, càng không thể ngồi ngốc ở động phủ tưởng tượng. Nếu hắn vẫn đứng ở Thiên Nguyên, như vậy chỉ sợ dù có ngàn năm ngồi héo mòn tới đầu tóc bạc trắng cũng không tìm ra một con đường như vậy, bởi vì có nhiều đạo lý không thể tự nhiên sinh ra ở thức hải.

Cũng vì nguyên nhân này, Phương Nguyên cảm thấy có chút may mắn vì đã tới Đại Tiên giới.

Tuy rằng vẫn chưa tìm được đáp án hắn muốn, nhưng hắn đi tới Đại Tiên giới lại gặp Thiên Ma, sau khi ác chiến lại lĩnh ngộ khả năng sinh ra pháp tắc của nó, tiến tới liên tưởng ra bước tiếp theo trên con đường tu hành của bản than, liệu có nên như thế hay không?
Bình Luận (0)
Comment