Chương 1824: Mệnh của Di tộc (2)
Phương Nguyên cũng từng nghĩ tới, có nên luyện hóa ma tức hắc ám nhập thể hay không, mượn thứ này bù lại pháp lực. Nhưng trải qua một phen suy tính cẩn thận, vẫn gạt bỏ ý niệm này trong đầu.
Trong huyết mạch Huyền Hoàng của hắn, quả thật ẩn chứa một phần ma tức hắc ám. Chuyện này khiến hắn dường như có thể thử phương pháp mượn ma tức hắc ám bổ sung pháp lực. Nhưng mấu chốt là ma tức hắc ám quá mức quỷ dị, hắn không xác định sau khi mình luyện hóa quá nhiều ma tức hắc ám có thể trực tiếp xảy ra biến hóa gì hay không. Cho nên, pháp môn uống rượu ngừng khát này tự nhiên không thể dùng, chỉ có thể nghĩ biện pháp tiết kiệm chút pháp lực!
- Ta sẽ ở lại trong khoang thuyền, nếu có Thiên Ma đột kích, có thể giao cho ta!
Sau khi lên thuyền, Phương Nguyên đã nói với Lữ Tâm Dao, Giao Long, tộc nhân Di tộc Thiên Đình. Có thể đối phó với Thiên Ma chỉ có hắn, nhưng ý tứ khác của lời này là ma vật khác, cần người khác tương trợ.
Trước khi xuất phát đã sắp xếp xong một phần hành trình. Phương hướng của Thái Hoàng Thiên là cố định nhưng trung gian phải đi ngang qua mấy thiên địa, còn phải né tránh rất nhiều nơi cấm kỵ. Đối với phạm vi ngàn dặm xung quanh, tộc nhân Di tộc Thiên Đình biết rõ ràng, có thể tránh đi rất nhiều hung hiểm. Nhưng xa hơn một chút thì hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của Đại Tiên Giới mà tùy cơ ứng biến.
Xung quanh pháp thuyền, có cấm chế phòng ngự rất mạnh, có thể ngăn cản rất nhiều công kích. Mà trước khi xuất phát, Phương Nguyên cũng dùng hết khả năng, bày ra cấm chế ẩn chứa khí cơ, xung quanh pháp thuyền. Cái này có thể lừa gạt một số ma vật nhưng không phải tuyệt đối. Có vài ma vật trời sinh mẫn cảm, mặc dù có tồn tại của cấm chế cũng sẽ bị hấp dẫn. Cũng có một vài ma vật tính tình cổ quái, chỉ cần nhìn thấy vật thể hoạt động xa lạ, sẽ công kích đến, nhất định phải sẽ xé nát vật thể, nhưng thật sự không có biện pháp tốt khác.
Sau khi đi khoảng ba nghìn lý, pháp thuyền bắt đầu bị rất nhiều ma vật chú ý. Tranh công cùng đến, nhưng dựa vào lực lượng cường đại của pháp thuyền vẫn miễn cưỡng vượt lên phía trước. Trên đường đi, không biết để lại bao nhiêu tàn khu của ma vật hắc ám.
Phương Nguyên ở trong pháp thuyền, thu hết biến hóa xung quanh vào đáy mắt, thấy được hơn ba trăm sinh linh của Di tộc Thiên Đình, một mực liều mạng chém giết ma vật, hộ tống mình đi một đường. Thần thông thuật pháp của bọn họ đều rất khác với người thường. Giống như vì thích ứng vùng thiên địa tàn phá này mà diễn hóa ra, thật giúp được rất nhiều.
Chẳng qua, sau khi hắn âm thầm quan sát, phát hiện, thực lực của mấy sinh linh Di tộc Thiên Đình này thấp hơn tưởng tượng của mình một chút. Tộc trưởng thực lực mạnh nhất cũng chỉ tương đương thực lực cảnh giới Hóa Thần. Những người khác nhiều lắm cũng chỉ là Nguyên Anh, thậm chí còn có cảnh giới Kim Đan, ma vật hắc ám có thể đối phó thập phần hữu hạn.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, trong hành trình này, lực ý chí và chiến lực bọn họ biểu hiện ra kinh người. Trên đường, vẫn luôn liều mạng ẩu đả, không có nửa phần lùi bước, cho dù là lão giả hay đứa nhỏ cũng xông ra ác chiến.
Đối mặt với ma vật hắc ám vô cùng vô tận, quân số của bọn họ giảm rất nhiều.
Nhưng Lữ Tâm Dao, lúc này cũng kết thúc một ít lực lượng. Gặp phải vương ma mạnh mẽ đột kích, nàng và Giao Long, còn có tộc trưởng Cam Kì thay nhau ra tay. Trên đường này cũng lần lượt chém giết vài vương ma, giải quyết rất nhiều nguy nan của pháp thuyền.
Chuyện này khiến Phương Nguyên tự hỏi, Lữ Tâm Dao có thể ở vùng thế giới này bổ sung pháp lực của chính mình, hắn có thể lý giải. Dù sao nàng đã là sinh linh sau khi chuyền sang kiếp khác, không còn là người thuần túy. Về trình độ nào đó, nàng kỳ thật tương tự Di tộc Thiên Đình, nhưng giữ lại linh tính ma vật hắc ám của mình. Nhưng Giao Long thì sao, trong Đại Tiên Giới, cũng có thể bổ sung pháp lực?
Đối với việc này, Phương Nguyên cũng không nghĩ ra đáp án.
Hắn vì tìm đáp áp mà đến, nhưng trong cả quá trình này, lại sinh ra rất nhiều nghi vấn.
Phương pháp giải quyết chỉ có một, đó là tiếp tục đi về phía trước!
Hành trình còn thảm hại hơn tưởng tượng, hơn nữa càng lúc càng hung hiểm.
Một đường này đều là giết chóc.
Trước kia đi Thái Hoàng Thiên cần trải qua năm vùng thiên địa. Cho dù có pháp thuyền thiên đình lưu lại năm đó cũng cần phải đi ba ngày.
Nhưng đi đến ngày thứ hai, cả cả pháp thuyền đã trở nên tàn phá, gần như không thể tu sửa, miễn cưỡng đi được thôi, chống đỡ được đến khi nào thì tính đến khi ấy. Mà đoàn người này của bọn họ cũng tổn thương vô số, tộc nhân Cam Kì đã chết hơn một nửa, Lữ Tâm Dao và Giao Long cũng bị thương một thân. Thiên Ma chết trong tay Phương Nguyên không dưới bảy con, hơn nữa dưới tình huống như vậy, cho dù hắn biết rõ lực lượng của mình chỉ để đối phó Thiên Ma nhưng đối với hiểm cảnh, cũng phải ra tay mà không có lựa chọn nào khác.
Cho dù đang ở trong khoang thuyền, Phương Nguyên cũng có thể cảm giác, tiến cảnh của hành trình này càng ngày càng chậm.
Thở ra một hơi dài, hắn chậm rãi đi ra khỏi khoang thuyền.
Đứng trên đầu tàu, chỉ thấy pháp thuyền to lớn ương ngạnh đang xuyên qua tầng rào thiên địa.