Chương 1825: Nơi cấm kỵ (1)
Giữa thiên địa là một vùng hôn ám, không trung đều là mây đen từng tầng, tụ tập cùng nhau. Từng tầng mây đen này, nếu nhìn ẩn thận sẽ phát hiện trong đám mây đều là ma vật đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là trong những ma vật vô cùng này có thể cảm nhận tồn tại vương ma vô cùng đáng sợ, bắt đầu khởi động sát khí đáng sợ, giống như phong đàn, che thiên lấp nhật.
Ngay sau đó, pháp thuyền phóng về trước, giống như đột phá một vùng mây trôi, nhảy vào phương thiên địa khác, giống như cá từ trong biển sâu nhảy ra khỏi mặt biển. Ma vật hắc ám truy đuổi xung quanh pháp thuyền, có một bộ phận lớn bị bỏ xa, nhưng có một bộ phận mạnh mẽ hơn vẫn gắt gao bám lên mép thuyền, bị mang vào vùng thiên địa mới, còn đang liều mạng vọt vào. Mà ở vùng thiên địa mới này cũng có vô cùng vô tận ma vật, thậm chí còn cường đại hơn.
Mỗi lần khoảng cách gần Thái Hoàng Thiên gần một chút, ma vật gặp được lại càng mạnh. Bọn họ thấy được pháp thuyền xuyên qua hàng rào đến, giống như ruồi ngửi được máu, rơi xuống từng trận như mưa to.
- Giết!
Tộc nhân Di tộc Thiên Đình vọt lên sàn tàu, nghênh đón đám ma vật chen chúc đến vòng cấm chế xung quanh pháp thuyền như thiêu thân lao vào lửa.
Bề ngoài bọn họ và ma vật hắc ám thoạt nhìn giống như hoàn toàn giống nhau nhưng thần hồn nội bộ lại hoàn toàn bất đồng. Ma vật hắc ám căn bản không sợ sống chết, chỉ giết chóc bằng bản năng, đây cũng là nguyên nhân người thường gặp phải ma vật hắc ám đều phải bó tay. Người không bằng thú, đó là bởi vì nhân loại để ý tính mệnh. Lúc để ý đến tính mạng, bản lĩnh một thân sẽ không thể phát huy quá nhiều.
Nhưng tộc nhân Di tộc Thiên Đình bất đồng, bọn họ hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí biểu hiện càng không sợ hãi hơn cả ma vật hắc ám.
Phương Nguyên thấy sinh linh sống lâu năm thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, lấy lực bản thân cường chiến ba bốn ma vật không thua chính mình, cuối cùng bị tiêu hao mà chết, cũng thấy được một vài sinh linh tộc nhân Thiên Đình nhỏ tuổi trực tiếp tiến lên ôm hai sinh linh hắc ám mạnh mẽ rơi ra ngoài pháp thuyền, thân hình biến mất, truyền đến tiếng cười to hưng phấn.
- Tộc trưởng Cam Kì, các ngươi không cần tiếp tục đi theo ta nữa!
Phương Nguyên thấy cảnh tượng như vậy, đã không thể kiềm chế, hắn phi thân tiến lên, cứu lấy mấy sinh linh Di tộc Thiên Đình chuẩn bị chết cùng ma vật hắc ám, rõ ràng còn chưa đủ tuổi, rồi đi tới bên người tộc trưởng Cam Kì, trầm giọng nói:
- Các ngươi đã tổn thương nhiều người như vậy, nếu tiếp tục nữa, vậy chỉ còn con đường toàn tộc bị giết. Hiện giờ thừa dịp pháp thuyền còn có thể động, các ngươi trở về đi. Cho dù ta thật là người cứu thế, các ngươi có thể hộ tống ta đến đây đã không phụ đế ân của tổ tiên, vậy là đủ rồi!
- Chúng ta kỳ thật không phải vì đế ân!
Thần sắc tộc trưởng Cam Kì có vẻ hơi kỳ dị, thả chậm tốc độ nói chuyện, làm cho Phương Nguyên nghe hiểu hắn.
- Trước khi gặp ngươi, ta vốn tưởng sinh mệnh nên chết như ta!
- Sinh mệnh của chúng ta và các ngươi bất đồng, từ nhỏ đã phức tạp trong một loại bi ai thâm trầm, bị xúc động tự hủy quấn quanh, cảm giác sinh mệnh của mình tồn tại là một sai lầm. Trong tộc chúng ta truyền lưu một ít cách nói, nói sinh linh vốn trời sinh hướng về sự sống, vô luận là dưới tình huống gì đều phải muốn sống sót, bởi vì sống sót vốn chính là một loại tốt đẹp!
Nghe lời hắn nói, trong lòng Phương Nguyên xúc động, nhưng có chút khó hiểu.
Đạo lý thường nghe như vậy, tộc trưởng Cam Kì vì sao cố ý nói ra.
- Chúng ta không đồng dạng như vậy!
Tộc trưởng Cam Kì cười hơi quái dị:
- Chúng ta từ nhỏ đã có tâm tình gần gũi cái chết, chết mới là giải thoát, mà sống là đế mệnh bắt buộc trong lòng tộc nhân chúng ta. Loại sống sót này giống như nguyền rủa, chúng ta vẫn luôn chờ, chờ người cứu thế xuất hiện, sau đó hoàn thành trách nghiệm của mình, tìm kiếm giải thoát như cái chết. Nếu không cứ mặc linh tính của bản thân bị cắn nuốt, hóa thành tồn tại không có cảm xúc như ma vất
- Cho nên…
Hắn xoay đầu nhìn Phương Nguyên:
- Cho dù ngươi không phải người cứu thế, chúng ta cũng sẽ hộ tống ngươi đến đó!
Nói dứt lời này, hắn đi lên sàn tàu, cước bộ cực kỳ vững chắc.
- Bất đồng của sinh mệnh sao?
Phương Nguyên nghe lời nói của tộc trưởng Cam Kì, hơi trầm mặc.
Hắn lần đầu tiên nhìn vào tồn tại ma vật hắc ám, cùng với thần hôn như thể xác của bọn họ…
Tự hủy trong thiên tính?
Sinh mệnh méo mó?
Trong lòng hắn bi thương lại bất đắc dĩ, làm sao lại có tộc đàn sinh mệnh, mục đích của sinh sản lại là tử vong?
- Không thể tiếp tục nữa…
Nhìn sinh linh Di tộc Thiên Đình từng bước khảng khái chịu chết, lòng Phương Nguyên cũng trầm xuống.
Từ lời nói của tộc trưởng Cam Kì, Phương Nguyên nghe ra rất nhiều ý tứ!
Bọn họ ngờ vực ý nghĩa sinh mệnh của mình, vâng theo đế lệnh tổ tiên truyền xuống và nỗi tuyệt vọng với vùng Đại Tiên Giới này! Bọn họ thật tin tưởng mình là người cứu thế trong lời tiên đoán của Đế Hiên.
Phương Nguyên cũng không cho là như vậy, có lẽ bọn họ đã sinh tồn lâu trong thế giới tuyệt vọng này, đã sắp chống đỡ không nổi, cũng không muốn tiếp tục chống đỡ nữa, cho nên bọn họ vừa thấy mình đã nhận định mình là người cứu thế, bởi vì chỉ cần mình là người cứu thế, bọn họ mới có thể nhờ vào cơ hội hộ tống mình đi Thái Hoàng Thiên, khảng khái chịu chết, tìm kiếm giải thoát hoàn toàn…