Chương 1826: Nơi cấm kỵ (2)
Những người này từ nhỏ đã bị ma tâm quấn quanh!
Người tu hành trong đại đạo tu thiên địa, tu đạo tâm, cũng thường xuyên vì đủ loại nguyên nhân khiến mình tẩu hỏa nhập ma. Biểu hiện tẩu hỏa nhập ma phi thường nhiều.
Có biểu hiện vào thân thể hoặc pháp lực, kết quả là thân thể tê liệt, hoặc là cảnh giới giảm mạnh, thậm chí trở thành một phế nhân. Nhưng có một vài người thể hiện ở đạo tâm, giống như chính đạo đệ tử, bỗng nhiên ma tính phát tác, giết chóc điên cuồng, còn ma đầu hơn cả ma đầu, hoặc bị ý niệm bi ai vô tận quấn quanh, không còn quyến luyến thế gian, một lòng muốn chết.
Người của Di tộc Thiên Đình thuộc loại sau.
Đế Hiên thực tại có đại pháp lực, hắn cải biến thân thể và huyết mạch tộc nhân bộ tộc này, khiến bọn họ sinh tồn trong Đại Tiên Giới tràn ngập ma tức, thậm chí sinh sản. Nhưng những tộc nhân này không phải ma vật hắc ám chân chính, thân thể bọn họ tương tự ma vật hắc ám nhưng thần hồn vẫn là người, vì thế trong ngoài tương xích, khiến bọn họ trời sinh ý niệm tự hủy mãnh liệt. Bản thân còn sống là một loại thống khổ.
Chẳng qua, pháp lực của Đế Hiên quá mạnh mẽ, ngôn xuất pháp tùy. Nếu hắn nói để tộc nhân bộ tộc chờ đợi chủ cứu thế trong lời tiên đoán, tộc nhân bộ tộc này sẽ vẫn luôn chờ đợi. Muốn chết cũng không thành!
Nhưng hôm nay, Phương Nguyên cũng không nguyện ý nhìn bọn họ chịu chết như thế.
- Nếu là tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ một ngày, tộc nhân các ngươi sẽ chết hết, tới lúc đó, chúng ta vẫn nửa bước khó đi như cũ!
Phương Nguyên thản nhiên nói với tộc trưởng Cam Kì:
- Các ngươi đã đi một đường này cùng ta, thì phải kết thúc trách nhiệm của các ngươi. Ta không phải lý do các ngươi tìm kiếm giải thoát, cho dù các ngươi thật muốn chết, cũng phải tìm chết sau khi đưa ta đến Thái Hoàng Thiên. Ngoài con đường đã định ra từ trước, đã không còn đường khác, có thể nhanh hơn hướng về phía Thái Hoàng Thiên?
Tộc trưởng Cam Kì vốn nhìn thấy ma vật mãnh liệt tiến đến trước pháp thuyền, trở nên sốt ruột, giống như muốn xông lên trước để đối phương xé xát mình. Nhưng ngại thân phận tộc trưởng của mình, ngại tranh giành cùng đám tiểu bối. Lúc này nghe lời Phương Nguyên nói, cũng hơi ngạc nhiên, miễn cưỡng vứt ý niệm tìm chết của mình ra sau đầu, nói:
- Trong tộc ta có tổ huấn, ba mươi ba ngày trước đại tai biến, mỗi một ngày đều có đại trận truyền tống kết nối, có thể mượn đại trận truyền tống đi qua, chẳng qua..
Sắc mặt Phương Nguyên ngưng trọng, nói:
- Đại trận truyền tống đi đâu tìm?
Tộc trưởng Cam Kì trầm mặc một phen, nói:
- Nơi di tích có đại trận truyền tống, phần lớn đều là vài nơi căn cơ của đạo thống một số chủng tộc hùng mạnh trước đây. Nhưng càng là nơi như vậy, ma vật xuất hiện càng thêm lợi hại. Tuy chậm một chút nhưng vẫn ổn thỏa nhất, còn có hy vọng vượt qua, nhưng xông vào nơi cấm kỵ như vậy, thì…
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra nhưng Phương Nguyên đã nghe hiểu.
Đi nơi như vậy, có lẽ có thể nhanh đến Thái Hoàng Thiên hơn nhưng chết cũng nhanh hơn.
Nhưng Phương Nguyên phân tích một phen, lập tức ra quyết định:
- Đi tìm nơi như vậy đi!
Hắn đương nhiên nhìn ra, hiện giờ bọn họ đấu đá bừa bãi tiến đến Thái Hoàng Thiên, mỗi khi vượt qua một phương thiên địa, ma vật hắc ám gặp được lại càng mạnh, pháp thuyền đã bị tàn phá không chịu nổi, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu. Từng tộc nhân Di tộc Thiên Đình lại còn tranh nhau tìm chết, nhân số càng ngày càng ít, sớm muộn gì vào thời điểm ma vật mạnh mẽ nhất sẽ rơi vào cục diện pháp thuyền tàn phá, không nhiều để dùng.
Sau khi đến lúc đó, cho dù bản thân mạnh thế nào cũng sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
Nếu như vậy, không bằng sớm đến nơi.
- Nơi như vậy…
Tộc trưởng nghe lời Phương Nguyên nói, vẻ mặt khó xử, giống như cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể lao ra chịu chết. Nhưng là Phương Nguyên, hắn cũng chỉ có thể tuân theo, nếu không đã làm trái lại lệnh của Đế Hiên.
Nhưng một vùng mê trận xung quanh, dấu chân bọn họ bình thường căn bản không thể đến nơi như vậy, lại làm sao biết sẽ tồn tại vài di tích đạo thống có đại trận truyền tống, lại làm sao cam đoan đại trận truyền tống chỗ mình tìm được còn đang vận chuyển?
- Meo…
Ngoài dự đoán của mọi người là Bạch Miêu vào lúc này lại chủ động nhảy ra. Sau khi đến Đại Tiên Giới, nó vẫn luôn ở trong một góc, không để ý đến gì. Dọc đường này, Lữ Tâm Dao và Giao Long đều xuất lực không ít, duy chỉ có nó mỗi ngày tránh ở nơi an toàn nhất của pháp thuyền. Hiện giờ, khi Phương Nguyên và tộc trưởng Cam Kì hết cách xoay sở, nó bỗng nhiên không biết chui ra từ nơi nào, đuôi thật dài chỉ hướng về một phía.
- Nơi đó có lối tắt?
Phương Nguyên xoay đầu nhìn Bạch Miêu, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bạch Miêu bất động, cái đuôi kiên định chỉ về một phương hướng.
Phương Nguyên cũng không làm chuyện dư thừa, nói:
- Đi theo phương hướng nó chỉ!
Tộc trưởng Cam Kì trầm mặc một hồi, chỉ có thể lắc đầu bỏ qua ý niệm chịu chết, tiến lên hạ lệnh quay đầu. Pháp thuyền ầm vang, dưới cắn xé bao vây của vô số ma vật hắc ám, chậm rãi xoay đầu.
Giống như một vùng sóng to cuồn cuộn đang quay đầu. Pháp thuyền vừa động, không biết nghiền nát bao nhiêu ma vật. Trên vùng ma vật hắc ám, chạy thành một vệt dài, vọt thẳng đến phía tây nam vùng thiên địa này. Ma vật hắc ám tạo thành một quần thể vọt đến, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không sợ chết, giống như thiêu thân lao vào lửa, đâm thẳng lên pháp thuyền.