Chương 1827: Đầu thuyền
Đứng trên đầu pháp thuyền, Phương Nguyên nhìn thấy pháp thuyền rẽ ra một lối đi máu, dần hướng về không trung phương nam.
Chưa đi được nửa ngày, lập tức nhìn thấy trong không trung bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng thiên văn quỷ dị. Trên ngọn núi sắc nhọn như nanh sói, có từng trận mây trôi màu đen lượn lờ, giống như ngọn lửa, hoặc là như ma vật hắc ám quỷ dị hình thành một loại hình dạng đặc thù, đông nghìn nghịt dưới trời cao, so với pháp thuyền, trông vô cùng nhỏ bé.
- Nơi đó là…
Tộc trưởng Cam Kì nhìn thấy dị tượng kia, sắc mặt đại biến, kinh hãi nói một câu.
Phương Nguyên hiểu biết cổ tiên ngữ không nhiều lắm, hắn lại nói nhanh, bởi vậy chỉ nhận ra bốn chữ “nơi cấm kỵ”.
Từ trước khi xuất phát, tộc trưởng Cam Kì đã từng nói với hắn. Đại Tiên Giới tàn phá, có rất nhiều nơi cấm kỵ, nơi này hung hiểm không thể tưởng tượng, Thiên Ma cũng không dám tiến đến gần nơi này, ai cũng không biết bên trong có gì. Chỉ biết tuyệt đối là vùng cấm không thể đặt chân vào, cho nên mới gọi là nơi cấm kỵ.
Một đường đi này của bọn họ, trước hết làm rất nhiều an bài để tránh những nơi cấm kỵ này, không ngờ, hiện tại lại chủ động chạy đến nơi cấm kỵ.
- Thật muốn qua đó sao?
Phương Nguyên quay đầu nhìn Bạch Miêu, thấy Bạch Miêu ngồi xổm trên đầu thuyền, vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước.
Vì thế hắn gật đầu, nói:
- Qua đó!
Tộc trưởng Cam Kì nhìn Bạch Miêu, lại nhìn Phương Nguyên, trong lòng có cảm giác “chúng ta đã không xem trọng tính mệnh, các ngươi lại còn không xem trọng tính mệnh hơn”, nhưng dù thế nào vẫn lập tức hạ lệnh tiếp tục tiến về trước.
Ầm!
Pháp thuyền khởi động tất cả lực đạo, thoáng bay lên, hướng lên vùng nha sơn hỗn loạn. Hiển nhiên pháp thuyền sắp đụng vào đám mây đen như ngọn lửa kia. Ma vật hắc ám xung quanh giống như nhận ra cái gì, vốn đang liều mạng bám lên pháp thuyền đều lập tức tránh thoát, khiến thân thuyền của pháp thuyền nháy mắt nhẹ hơn nhiều.
Giao Long, Lữ Tâm Dao, đám sinh linh Di tộc Thiên Đình đang đánh với ma vật cũng thở hổn hển hoàn hồn. Vừa xoay đầu, nhìn về đám mây lửa đen che lấp bầu trời, sắc mặt ngưng trọng hơn. Ai cũng không biết mây lửa màu đen kia có cái gì, nhưng có thể cảm giác áp lực và khủng hoảng trong mây lửa màu đen.
- Mây lửa này…
Giao Long cách ngọn lửa màu đen kia càng lúc càng gần, sắc mặt bỗng nhiên hơi mê mang. Nó cũng không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên dùng sức đập đầu.
Tương phản nơi khác, đại địa càng trống không, càng có thể trong thời gian ngắn tụ tập đến vô số ma vật hắc ám, trên vùng loạn nha sơn này, thoạt nhìn quỷ dị như thế, nhưng không có một ma vật hắc ám nào. Pháp thuyền lại có thể nhẹ nhàng tiến vào như thế, chậm rãi tiến về trước, giống như tiến vào sương mù, không có phương hướng, chỉ chậm rãi tiến về phía trước.
Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng gió cũng không có. Chúng tu chỉ nghe thấy tiếng tim đập rung động “bang bang” của mình, giống như nổi trống.
Bạch Miêu ngồi xổm trên đầu pháp thuyền, đuôi dài ve vẫy, chỉ về một phương hướng, cũng không biết nó làm sao phân biệt rõ phương hướng trong vùng sương mù đen này. Nhưng tộc trưởng Cam Kì đã nhận mệnh, dù sao nó chỉ thế nào, pháp thuyền sẽ đi thế ấy.
Sau thời gian không quá một chén trà, pháp thuyền đột nhiên hơi ngừng lại, giống như gặp giới hạn. Tới lúc này, cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn nhiều.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn, thấy bản thân đang ở trên một sơn cốc. Sơn cốc rất rộng rãi, chung quanh đều là khe núi, giống như một hàng rào. Vùng sơn cốc này lại sâu thẳm khó lường, giống như đôi mắt ác ma. Vị trí đáy cốc nhất có ánh sáng lập lòe lóe ra, không biết vì sao, trong vùng thế giới này thập phần chói mắt.
- Hửm?
Giao Long sau khi thấy vùng sơn cốc này, biến sắc, sau đó dùng lực lắc đầu.
Bạch Miêu lại ngẩng đầu, nhìn về một hướng.
- Các ngươi rốt cuộc đã trở lại…
Trong thế giới áp lực tử tịch này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm.
- Rầm rầm…
Phía trên pháp thuyền, nhất thời nổi lên một trận xao động.
Tiếng vang quá mức đột ngột, cũng quá nặng nề. Nó nói cũng là cổ tiên ngữ, nhưng trong thanh âm lại ẩn chứa thần thức dao động cường đại. Bởi vậy vô luận người nghe có nhận biết tiếng này hay không đều có thể lĩnh hội ý tứ của nó.
Càng mấu chốt là tiếng này vang lên, giống như một vùng thiên địa đang sống lại, giống như cự thú thức tỉnh trong giấc ngủ say, khôi phục dữ tợn vốn có của nó. Khi tiếng nó vang lên, từng trận chấn động thẳng đến khắp thiên địa, dung hợp hoàn toàn với tiếng của nó, chấn động mãnh liệt hội tụ từ bốn phương tám hướng, đè ép lên chỗ pháp thuyền này.
Nhưng chỉ một câu nói đã có thể khiến pháp thuyền vượt qua đàn ma vật hắc ám lại trở nên run rẩy không thôi.
- Nơi cấm kỵ, quả nhiên có cổ quái!
Trong một chốc, sắc mặt Phương Nguyên cũng ngưng trọng, lại cảm thấy vui mừng khó hiểu.
Hắn ở trong Đại Tiên Giới tàn phá, ngây ngốc đủ lâu, càng cảm thấy áp lực, gặp quá nhiều ma vật hắc ám không linh tính, không có ý thức. Cho nên nghe thấy sinh linh có thể nói chuyện, vô luận là địch hay hữu đều cảm thấy hơi vui mừng.
- Meo…
Bạch Miêu nghe thấy lời này, cúi đầu kêu một tiếng.
Bất đồng với tiếng kêu lười trả lời người khác thường ngày của nó, thanh âm này giống như ẩn chứa càng nhiều hàm ý.
Giao Long cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói:
- Nơi này đến tột cùng là chỗ nào?
- Ha ha, các ngươi vậy mà thật dám trở về.