Chương 1828: Chuyện xưa và ta đến tột cùng là ai (1)
Tiếng nói của tồn tại kia bỗng nhiên lại vang lên, dữ dội hơn so với vừa rồi. Tình cảm bên trong cũng nhiều hơn, giống như phẫn nộ, trào phúng, hèn mọn,… càng nhiều là coi thường.
Rầm rầm!
Tiếng kia vang lên, ma tức hắc ám xung quanh lưu động lên như thủy triều, rung động rầm rầm, quay cuồng trong không trung. Khi vừa động, trở nên mơ hồ dần, khiến tầm nhìn chúng tu có thể nhìn thấy nhiều đồ vật. Bọn họ nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ, trời cao giống như vạch ra một cái lỗ, xuyên qua chút ánh sáng, thẳng đến khi chúng tu nhìn chăm chú, mới kinh hãi không hiểu. Bọn họ phát hiện trời cao kia là một tồn tại có thân thể khổng lồ, đang đứng lên chậm rãi. Thân thể tồn tại kia ít nhất cũng lớn hơn pháp thuyền không chỉ mười lần.
Nó cao cao tại thượng như vậy, từ trên cao nhìn xuống pháp thuyền, trầm mặc, hơi điên cuồng. Phương Nguyên ngẩng đầu, ngưng thần nhìn tồn tại kia, pháp lực chậm rãi dâng trào.
Tồn tại này tạo cho hắn cảm giác còn đáng sợ hơn Thiên Ma.
- Ha ha, nếu tới gặp bạn cũ, các ngươi sao không nói gì?
Tồn tại của thân hình vô tận kia đột nhiên lạnh lùng cười:
- Hai người các ngươi không phải cam tâm làm chó sao, trung thành tận tậm sao? Ha ha, ai có thể nghĩ đến hiện giờ các ngươi lại biến thành bộ dáng này, một người vẻ mặt hồ đồ, không còn khôn khéo trước đây, một người biến thành sinh linh hèn mọn như thế, thật sự buồn cười, thật sự hoang đường. Các ngươi thậm chí còn không bằng một con rùa tị thế!
- Làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, hiện giờ trở về tìm ta, là hy vọng ta giúp các ngươi giải thoát sao?
Một vẻ mặt mơ hồ, một hèn mọn như thế, lại còn có con rùa tị thế…
Phương Nguyên nghe lời nói của tồn tại kia, đột nhiên ý thức được gì, quay đầu nhìn Bạch Miêu trên pháp thuyền và Giao Long đứng bên người mình, đang không ngừng dùng móng vuốt gõ đầu, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Bạch Miêu dẫn mình đến đây đến tột cùng muốn làm gì?
Khí cơ này khủng bố như thế, slinh linh ngủ say trong Đại Tiên Giới tàn phá rốt cuộc là gì?
- Ha ha…
Còn không đợi Giao Long hay Bạch Miêu phản ứng, tồn tại mạnh mẽ cực điểm kia đột nhiên cười ha ha, thân hình khẽ nhúc nhích. Từ trong tầng mây, một lợi trảo toàn xương trắng, cứng rắn như tiên kiêm, kích thước gần bằng pháp thuyền, che thiên lấp nhật, hung hăng cào mạnh lên pháp thuyền. Không khó tưởng tượng, móng vuốt này cào xuống là kết quả gì!
- Này… này…
Vẻ mặt Giao Long ngây ngốc, đón lấy móng vuốt này, trực tiếp choáng váng. Nó vẫn chưa nhớ ra cái gì nhưng có thể cảm nhận được tồn tại kia đang nhắm đến mình. Điều này khiến nó cảm thấy uất ức, nói rõ sự việc trước đi…
- Meo…
Một chốc, Bạch Miêu đứng trên đầu pháp thuyền, trong hai mắt, lộ ra hận ý lành lạnh vô tận, gắt gao nhìn chằm chằm tồn tại trên đỉnh đầu. Từ trước đến nay, nó mặc kệ mọi sự việc, lúc này biểu hiện lại tràn ngập sát khí, giống như gặp kẻ thù cũ, như là động chân hỏa, biểu hiện muốn chém chết một sinh linh nào đó, chưa từng có trước đây.
Sau đó nữa, nó dũng mãnh vỗ móng vuốt lên lan can, nhảy ra ngoài.
Hai mắt Phương Nguyên co rụt mạnh, trong lòng hơi chờ mong…
…. Miêu huynh rốt cục ra tay rồi?
Nhưng khiến hắn không nghĩ tới, Bạch Miêu nhảy thẳng lên không trung, cong đuôi, bỗng nhiên biến mất.
Lần này Phương Nguyên cũng ngây người.
- Chạy trốn rồi?
Tại thời điểm mấu chốt, ngươi dẫn cả đám người trên chiến thuyền đến đây, bản thân lại chạy trốn?
- Rầm…
Còn không chờ hắn phản ứng, bạch cốt trảo kia hạ xuống. Nhìn ra được, móng vuốt kia cào lên người Giao Long. Nhưng móng vuốt quá lớn, vừa cào xuống, ngay cả pháp thuyền cũng bị bao trùm. Bên ngoài pháp thuyền khởi động cấm chế, trong móng vuốt của nó rung động cành cạch, tranh đấu đứt đoạn, giống như dây thừng kéo đến cực hạn, phát ra tiếng không chịu nổi gánh nặng.
Đây là chiến thuyền năm đó Thiên Đình dùng chinh chiến Hoàn Vũ, dưới móng vuốt này, vậy mà không chịu nổi một kích!
Đồng tử Phương Nguyên đột nhiên co rụt lại, bất chấp do dự nửa điểm, bỗng nhiên bay lên, quanh thân có lôi quang và thanh khí lưu chuyển. Một đám ngân sa quanh thân bỗng nhiên bay lên, hóa thành một thế giới chân thật. Ba căn nguyên Thiên Ma bên trong sinh sôi không thôi, hóa ra pháp tắc vô tận, giống như đại tán, chống đỡ hư không trên pháp thuyền.
Bạch cốt trảo kia vỗ lên đại tán, giảo pháp tắc bay tung tóe, thiên địa cuồn cuộn, nhưng không thành công giảo nát thế giới Phương Nguyên khởi động, sau đó bị lực hao mòn của pháp tắc đánh bay ngược lại. Giữa không trung, sương đen cuồn cuộn, như mây hung hãn.
- Con kiến từ đâu đến, vậy mà cũng có thể nhìn thấu tiên pháp Đế thị?
Tồn tại trong mây đen, rõ ràng bị Phương Nguyên kích động, lớn tiếng kêu la. Thanh âm thật lớn, chấn động bát hoang khắp nơi, run rẩy không thôi. Mà trong lời nói của nó, khiến Phương Nguyên không nhịn được nhíu mày, có chút nghĩ không rõ.
Chính mình thi triển là phương pháp hóa thần bản thân tự thôi diễn. Mà nay, thế giới thượng cảnh Hóa Thần hiển hóa ra, có thể nói tất cả đều là đạo pháp của mình, nhưng tồn tại trong mây đen lại nói mình hiểu thấu tiên pháp Đế thị, là có ý gì?
Chẳng lẽ là tiên pháp của huyết mạch Đế thị Thiên Đình Đại Tiên Giới lúc trước hơi giống với mình?
- Ha hả, không biết ngươi lấy được tiên pháp Đế thị ở đâu, chỉ tiếc ngươi chỉ nắm được Tàn Thiên, kém xa tiên pháp Đế thị cuồn cuộn mênh mông năm đó.