Chương 1838: Chư vạn tộc nghịch chuyển Hồng Mông (1)
Tâm thần Phương Nguyên cũng kích động lên.
Hắn biết tầm quan trọng của kim quyển, cho dù Tàng Kinh Đại Điện nơi này có thể chỉ là một bộ phận của Tàng Kinh Đại Điện Đế Thị lúc trước, nhưng cũng đại biểu cho một bộ phận truyền thừa của Đại Tiên Giới lúc trước. Hoặc là nói, là một bộ phận của văn minh Đại Tiên Giới lúc trước. Là kết tinh trí tuệ thời đại trường sinh tươi đẹp lưu lại, có chúng nó, văn minh Đại Tiên Giới mới chưa tiêu vong.
- Vô luận nó làm cái gì, chỉ dựa vào bảo vệ truyền thừa, đã đáng giá chúng ta tôn kính!
Qua hồi lâu, Phương Nguyên xoay người lại, hướng về một vùng thiên địa.
Bạch Miêu không lên tiếng, Giao Long ngây người hành tẩu vào trong vùng tiểu thế giới, không biết đang nghĩ cái gì.
Sắc mặt Lữ Tâm Dao trầm trọng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Một đám Di tộc Thiên Đình cũng ngạc nhiên nhìn vùng thanh sơn nước biếc này, thập phần tò mò.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có vùng thế giới xinh đẹp như vậy.
“Meo…”
Bạch Miêu nhẹ nhàng kêu lên, tiếp tục đi về trước.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đi phía sau nó, vừa đi, vừa theo bản năng kiểm tra Tàng Kinh Đại Điện. Chỉ thấy đại điện vẫn còn đầy đủ, cũng chỉ một ít tổn hại hơn phân nửa, thoạt nhìn thiên kì bách quái, khiến người ta tiếc hận. Nhưng đi cả đường này, Phương Nguyên âm thầm ghi nhớ trong lòng, kinh ngạc phát hiện, đại điển này không biết có phải trùng hợp không, đúng là ba mươi ba tòa.
- Tam Thập Tam Thiên, ba mươi ba tòa đại điện truyền thừa…
Phương Nguyên thở dài, một đường tiến vào chỗ trung tâm thế giới, thẳng đến cuối cùng, đi tới một vùng địa vực cực kỳ rách nát, bất đồng với vùng thanh sơn nước biếc xung quanh. Nơi này là một vùng hoang sơ, tản ra hơi thở tuyệt vọng.
Phía trên vùng hoang sơ này, tâm thần Phương Nguyên chấn động, thấy được tồn tại ngoài ý muốn.
Đó là một tấm bia đá đen, cô đơn đứng trên đỉnh vực!
Lại tìm được một tấm bia đá! Nhìn tấm bia đá màu đen một mình đứng trên mặt đất, giống như quấn quanh cô tịch vĩnh hằng, đứng ở cuối tiểu thế giới, Phương Nguyên thở dài, xoay người gật đầu với Bạch Miêu, sau đó chậm rãi đi về phía tấm bia đá, cước bộ hơi trầm trọng!
Trong dự đoán của hắn, tấm bia đá hẳn có mười tấm, mà hắn đã nhìn thấy tám tấm, xem qua nội dung của bảy tấm! Trong bảy tấm bia đá, giúp hắn hiểu biết lịch sử mênh mông của Thiên Nguyên qua từng chủng tiên tộc.
Thiên Nguyên hiện giờ đã sớm bị lãng quên, bởi vì đã quá lâu rồi. Nhưng những người trải qua lịch sử, cùng với huy hoàng của bọn họ là không thể bị quên đi. Phương Nguyên rất muốn biết, những người đã làm nên thành tựu trong lịch sử, đã sống đến cực hạn, vinh quang đến cực hạn, thậm chí tạo ra tiên giới trường sinh giống như giấc mộng, cuối cùng đã trải qua điều gì…
Tam Thập Tam Thiên từng uy hiếp Hoàn Vũ làm sao biến thành dạng này…
Xác định tấm bia đá này nhất trí với những gì mình xem, Phương Nguyên hạ quyết định, trao đổi với đám người Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh đến chỗ khác làm việc, nàng xem xét một phương tiểu thế giới, cũng biết tầm quan trọng nơi này, tính toán bảo vệ cả tiểu thế giới này, tránh bị ma tức hắc ám tàn sát bừa bãi, phá hủy thế giới này. Cũng may nàng có tiên triện trong người, thu vào tiểu thế giới này thật cũng không khó.
Những người khác tự đi tương trợ, chỉ có Bạch Miêu ngồi xổm trên ngọn cây xa xa, chờ Phương Nguyên xem bia.
Ngồi xếp bằng trước tấm bia, Phương Nguyên lúc đầu cẩn thận nhìn bia văn phía trên, quả nhiên nhìn thấy phía trên có viết việc nhỏ trần thế.
Tiên Cửu Chi Hương có Sơn Danh Gia, trên núi có tiên danh Bách Kỷ. Một lòng hướng đạo, suốt ngày tu hành, không lui tới với thế sự. Một ngày, trong núi có mục đồng ngã vực bị thương, hô kêu cứu, Bách Kỷ không để ý. Lại qua một ngày, dưới chân núi có người vãng lai gặp thổ phỉ, bi thương kêu cứu, Bách Kỉ một lòng hướng đạo, tỏ ra không nghe thấy. Sau đó có yêu ma tác loạn, cắn nuốt dân chúng, dân chúng dâng rượu lên núi, dâng hương mời Bách Kỷ trừ yêu, Bách Kỉ trốn sau cửa. Sau đó Yêu Man xâm nhập, dân chúng gặp nạn, Bách Kỷ vẫn đóng cửa tu hành. Một ngày cửa bị phá, Yêu Man xâm nhập, Bách Kỷ không hờn giận, thi thuật giải trừ, Yêu Man như kiến tiến đến, mới biết quốc vong. Bách Kỷ thông cáo Man Tương: Một lòng tu đạo, không để ý sự đời, mong vọng thứ. Man Tương cười lớn, đại quân chen chúc đến. Bách Kỷ gặp bao vây, chiến đấu bảy ngày mà chết, bi thảm ra sao, không người để ý.
Một từ đạo, có thể nói là tự nhiên, nhưng tự nhiên thế nào?
Tội của Bách Kỷ, ở ngoài thế gian, khó hiểu lòng người, làm sao cầu được ý nghĩa chân chính của đạo…
………
………
Đọc lại việc nhỏ ghi chép trên bia, Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, ghi tạc chuyện xưa trong lòng, không phát biểu ý kiến gì.
Hiện giờ hắn đã không phải lần đầu xem bia, gặp nhiều việc như vậy, cũng có thể cảm giác, những việc này dường như đều có chỉ dẫn nhưng đã học được không phát biểu ý kiến lung tung. Về trình độ nào đó, hắn thậm chí đã phi thường lý trí xem xét những ghi chép phía trên, tiên nhân Bách Kỷ trong chuyện xưa, đời này gặp cũng không ít? Một lòng cầu đạo, không để ý sự đời, mình đã thấy quá nhiều.
Thậm chí khi mới vừa bước trên tu hành, ngay cả mình cũng là người như vậy, chỉ nghĩ đến mình, không để ý chuyện khác.