Chương 1837: Cự tuyệt
Cho dù là Thiên Nguyên có lẽ cũng không hiểu được bao nhiêu. Bởi vì hạo kiếp Côn Lôn ẩn chứa rất nhiều bí mật .Tu sĩ cuối cùng của Thiên Nguyên, rất có thể chỉ biết làm như vậy sẽ trì hoãn đại kiếp nạn, ngay cả Lạc Phi Linh cũng chỉ hiểu phải làm gì nhưng không biết nguyên nhân.
Nhưng khi nàng ở trong thông đạo đại kiếp nạn càng lâu, nàng càng hiểu nhiều chuyện. Một chuyện trong đó là tồn tại của tiên triện. Với huyết mạch của nàng, làm sao đủ trấn áp thông đạo đại kiếp nạn? Kỳ thật không phải lực lượng của nàng mà là lực lương của Chu Tước, lực lượng của tiên triện kia.
Bạch Cốt Chu Tước bởi vì mất đi tiên triện mới từ cảnh giới Siêu Thoát ngã xuống, biến thành tồn tại bán sống bán chết này. Còn tiên triện kia rõ ràng là do Bạch Miêu và Giao Long đoạt đi, đánh mất ở nhân gia, bị tu sĩ Thiên Nguyên nhặt đi…
……..
……..
“Meo…”
Bạch Miêu gọi nhẹ, kinh động Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Nhìn thấy Chu Tước biến mất giữa thiên địa, Bạch Miêu cũng trầm mặc giây lát, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đi đến trước người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, đuôi dài chỉ về phía sơn cốc phía dưới, sau đó ra hiệu với Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
- Trong sơn cốc này, còn có vật?
Phương Nguyên âm thầm gật đầu, nắm chặt bàn tay Lạc Phi Linh.
Lạc Phi Linh không cự tuyệt, điều này khiến Phương Nguyên âm thầm thở phào.
Đi đến cốc tâm của vùng loạn thạch, thấy nơi này thật rộng rãi, từ trung tâm hướng ra bốn phương tám hướng, vô số đạo linh mạch đã khô kiệt, giống như dây thừng giao nhau, khiến vùng sơn cốc này như một điểu sào thật lớn. Mà ở trung tâm điểu sào, có một hồ nước bạc hơi tỏa sáng, hồ nước nhộn nhạo, hơi phát sáng nhàn nhạt.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đi về phía hồ nước. Thoạt nhìn như hồ nước, nhưng khi bước vào, lại phát hiện bên trong có càn khôn, lại là một vùng thế giới nhỏ, hồ nước chỉ là cửa vào. Sau khi tiến vào thế giới này, cảnh sắc bên trong cũng khiến lòng chúng tu chấn động…
Thanh sơn nước biếc vô tận, điểu ngữ hương hoa, núi cao nguy nga, tiến vào chân trời, núi non phập phồng, vắt ngang bốn phía. Cây rừng um tùm giữa núi, tiên khí chảy dọc, chân trời sáng loáng, vô cùng tuyệt mỹ. Sơn cốc có dòng suối chảy qua, dị thú phi điểu tỏ ra vui mừng, nhìn vào chỗ sâu, còn có thể nhìn thấy trong thâm sơn, có quỳnh lâu điện ngọc, trăm cành thấp thoáng, thanh u lại thần bí.
Trong Đại Tiên Giới tuyệt vọng này lại còn có thế giới nhỏ như một bức họa như vậy.
Vị trí hồ nước trong vùng thế giới nhỏ này hiện giờ đang tỏa ra ma tức hắc ám vô tận. Sau khi ma tức này lan tràn, thanh sơn héo rũ, cây cỏ bùng cháy, chim cá bay nhảy, khởi dậy ma tức, hóa thành dòng thanh yên.
- Bạch Cốt Chu Tước kia có lẽ cũng không phải chân chính điên cuồng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Nguyên bỗng nhiên thở dài một tiếng. Thoạt nhìn Bạch Cốt Chu Tước đã hoàn toàn mất đi thần trí, nhưng không nghĩ đến, nó vẫn luôn bảo hộ vùng tiểu thế giới linh động du mĩ như vậy. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, tiểu thế giới này vẫn duy trì xa hoa của Đại Tiên Giới ban đầu. Nói vậy Bạch Cốc Chu Tước kia vào lúc tĩnh mịch cũng nhờ vào tiểu thế giới này, trấn an bản thân.
Bất quá đáng tiếc, nó không thể tiến vào tiểu thế giới này, bởi vì nó cần chống đỡ trong vùng sơn cốc, lấy thân thế cửa, ngăn cản ma tức hắc ám tiến vào thế giới này. Đây cũng là nguyên nhân nó lúc trước sẽ xuất hiện trên không sơn cốc. Nó dùng hết thảy biện pháp ngăn cản ma tức hắc ám, tránh để ma tức xuyên qua thế giới này, hủy đi ý niệm duy nhất của nó. Vì truy đuổi quá khứ, hắn thậm chí hóa ra rất nhiều ảo ảnh sinh linh trong thế giới, để chúng ta bay nhảy khắp nơi.
Nghĩ tới hình ảnh này, nội tâm Phương Nguyên liền trầm trọng.
- Đi vào trong nhìn xem…
Lạc Phi Linh giống như hơi hưng phấn, chủ động nắm tay Phương Nguyên.
Bạch Miêu ở bên trái bọn họ, Giao Long ở bên phải bọn họ, Lữ Tâm Dao và Di tộc Thiên Đình đi phía sau bọn họ, đoàn người từ nơi thanh sơn nước biếc lao thẳng ra, rất nhanh đến vị trí trung tâm tiểu thế giới, một tòa tiên điện lớn giữa núi ở phía trước.
Tới lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng hơi cứng đờ. Ở trong này, hắn rõ ràng thấy một tòa tiên điện lầu các. Trên tòa tiên điện lầu các này có ăn mòn nghiêm trọng. Nhìn ra được, chúng nó đều là vật thật, nhưng bị Chu Tước dời vào trong tiểu thế giới, nhìn lại trước sau, chừng hơn mười tòa cung điện, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, tồn tại từ muôn đời, thời gian trôi qua, khí cơ trầm trọng trang nghiêm, nội tình lâu đời.
- Đế Kinh Điện?
Phương Nguyên nhìn một tấm biển trước mặt, thần sắc hơi ngưng trọng. Hắn tùy ý tiến vào một tòa cung điện, mở ra một bộ điển tích phía trên, lật xem. Rất nhanh, hắn ý thức được nơi này là đâu.
Đây từng là Tàng Kinh Đại Điện của thiên đình Đế Thị. Bên trong không biết thu nhận bao nhiêu điển tạ và bí pháp thần thông của đạo thống. Mỗi một quyển đều trân dị vô lượng, ẩn chứa đại đạo thiên địa. Dù sao cũng từng là Đế Thị Thiên Đình, bí pháp thần thông bọn họ thu nhận là vô cùng phong phú, cho dù là Lang Gia Các trong thánh địa Thiên Nguyên cũng trông vô cùng nhỏ bẻ khi so với Tàng Kinh Đại Điện.
Đại tai biến ập đến, cả Đại Tiên Giới đều tổn hại. Tam Thập Tam Thiên bị đánh vỡ thành vô số, nhưng ai có thể nghĩ đến, Tàng Kinh Đại Điện yếu ớt nhất lại được Chu Tước chuyển dời vào trong tiểu thế giới này, bảo hộ đến giờ, chưa từng tổn hại.