Chương 1836: Ba mươi ba tòa Đế Kinh Điện (2)
Hiện giờ căn nguyên của hắn đã vỡ, nhưng lại không hiện ra vẻ điên cuồng, phẫn nộ gì, ngược lại quanh thân lại bao phủ bi thương vô tận, thì thào tự nói, trong thanh âm là mất mác vô tận:
- Vì sao lại như vậy… ta vốn không làm sai cái gì, ta chỉ muốn bảo hộ bất hủ của mình… đây rõ ràng không phải chúng ta phạm lỗi, vì sao lại để chúng ta gánh vác giá lớn?
Thời điểm nói chuyện, thân hình hắn trở nên nhạt dần. Ma tức hắc ám xung quanh giống như điên rồi, đang cắn xé thân hình hắn. Nó kỳ thật đã chết, chỉ là từng ở cảnh giới rất cao, cho nên đau khổ chống chọi, tạo ra một ảnh ảo, thì thào tự thuật không cam lòng của mình.
Lúc này, Bạch Miêu và Giao Long, còn có người Di tộc Thiên Đình lẳng lặng nhìn hắn. Có người nhẹ nhàng thở ra, có người cảm thấy tiếc nuối, cũng có người lạnh lùng nhìn nó, cảm thấy nó đáng đời.
Hiện giờ, Bạch Cốt Chu Tước thân tiêu đạo tán, cũng không còn thân thể nguy nga như cự sơn, chỉ còn một bóng dáng tái hiện lại nội tâm, nhưng thay đổi bộ dáng, một thân hồng linh, đạo khí quanh thân tiên phong, khiến người ta cảm giác mờ mịt hư vô. Linh diễm xung quanh bay múa, khiến nó như ẩn như hiện giữa vùng thiên địa, giống như tùy thời đều có thể dung nhập, giống như một sinh linh vĩnh hằng. Phương Nguyên biết, đây mới là bộ dáng của Chu Tước khi còn sống.
Hắn đoán không sai, cảnh giới của Chu Tước còn cao hơn chính mình, đó là bất hủ chân chính.
- Các ngươi vẫn không bỏ cuộc sao…
Chu Tước dùng ảnh chiếu cuối cùng, quay đầu nhìn Bạch Miêu và Giao Long, không biết cảm xúc là tuyệt vọng hay tự giễu, thì thào nói:
- Các ngươi còn dẫn theo truyền nhân Đế Thị trở về, vẫn tin tưởng bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích sao? Không có khả năng, huyết mạch Đế Thị am hiểu nhất là sáng tạo hy vọng trong tuyệt cảnh, nhưng chỉ có một thời điểm. Cho dù là bọn họ cũng sẽ vô lực. Khi tuyệt vọng này là bọn họ mang lại, bọn họ cũng không có năng lực làm gì…
- Các ngươi cũng không biết Đại Tiên Giới hiện giờ đã trở nên thế nào rồi…
- Cuối cùng, các ngươi vẫn sẽ tuyệt vọng giống ta!
……..
……
Đối mặt với Chu Tước đầy tuyệt vọng, đối mặt với lời thì thào lâm chung của nó, ai cũng không biết trả lời thế nào.
Bởi vì ở mức độ nào đó, bọn họ thậm chí không biết Chu Tước đang nói cái gì.
Chỉ có Bạch Miêu như hiểu lời Chu Tước, nhưng nó không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Chu Tước. Qua thật lâu, mới rốt cục hạ quyết định nào đó, nó bỗng nhiên chuyển hướng về phía Giao Long, nhẹ nhàng vung móng vuốt, cả người Giao Long ngây ngẩn, bỗng nhiên mở miệng nói lời quỷ dị:
- Ngươi yên tâm, vẫn sẽ có hy vọng tồn tại…
- Lúc này, chúng ta mang về, không phải người Đế Thị…
Ảnh ảo lâm chung của Chu Tước ngây ngẩn, quay đầu nhìn Giao Long.
Chính Giao Long cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng không tự chủ được mở miệng:
- Chúng ta mang về là một…
Hắn dùng thời gian rất lâu, mới nói chữ cuối cùng:
- …. Người!
Chu Tước không biết có nghe hiểu hay không, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cuối cùng trước khi tiêu tán, giống như lộ ra biểu tình muốn cười, nhưng không biết là trào phúng hay là vui mừng.
……
……
Quanh thân Phương Nguyên bay múa chu sa, giống như quấn quanh một dãy ngân hà. Hắn đứng giữa không gian, thật lâu không nói gì. Hắn biết mình vừa mới làm gì, có tồn tại bất hủ bị chính tay mình kết liễu. Hắn còn chưa hiểu biết rõ ràng Chu Tước nhưng từ vài câu nói của nó phát hiện ra nhiều điều, bất hủ trước đây trải qua đại tai biến mà bất tử, lại vì ý niệm xung đột, gặp hảo hữu quyết liệt, bị cướp đi tiên triện, bị vây trong trạng thái nửa sống nửa chết, một mình lưu lại trong thế giới tuyệt vọng, đau khổ không biết bao nhiêu năm. Nó vừa nhìn thấy Bạch Miêu và Giao Long, liền nói giúp hai người bọn họ giải thoát, nhưng ai cũng không biết, đây là bởi vì nó vẫn muốn tìm kiếm giải thoát mới theo bản năng nói ra thành lời…
Ước chừng qua thật lâu, Phương Nguyên mới nhìn Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh hiện giờ, vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi thu tiên triện kia về lại cơ thể. Khi tiên triện tiến vào cơ thể nàng, còn có một ảo ảnh hồng loan gần như chân thật, dẫn dắt tất cả linh quang về cơ thể nàng, khí cơ của nàng mới dần dần biến mất, hóa thành bộ dáng ban đầu, giống như phải dùng thời gian thật dài thích ứng, cúi đầu thở ra.
Thân hình Phương Nguyên rung động, phi thân qua nói:
- Nàng không sao chứ!
- Không sao!
Lạc Phi Linh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, dùng biểu tình hoảng sợ nói:
- Rất sớm trước kia, ta đã đạt được tiên triện này, cũng cảm giác được nó phi thường đáng sợ. Tuy dần nắm giữ được lực lượng này, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không chân thật. Vật không phải của mình chỉ tạo cảm giác thay người khác bảo tồn, nhưng mà, hiện giờ đã tốt rồi…
Nàng buông tay, nói:
- Chủ nó đã chết…
Phương Nguyên:
- Nàng không sao là tốt rồi!
Tuy mọi việc đã ổn định nhưng đáng sợ của tiên triện này vẫn khiến Phương Nguyên nhớ thật lâu. Gượng ép trấn áp Bạch Cốt Chu Tước, để mình có cơ hội chém chết nó. Lực lượng và cảnh giới ẩn chứa trong tiên triện khiến hắn cảm thấy cao thâm khó lường. Cũng thấy được tiên triện kia, Phương Nguyên mới hiểu được Lạc Phi Linh vẫn luôn làm gì.
Nàng lấy huyết mạch tự thân trấn áp một thông đạo dẫn đại kiếp nạn, thay nhân gian bảo hộ bình an hai mươi năm. Nhưng lúc trước nàng vì sao có loại thần dị này, Phương Nguyên cũng không hiểu nhiều lắm.