Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1834 - Chương 1835: Ba Mươi Ba Tòa Đế Kinh Điện (1)

Chương 1835: Ba mươi ba tòa Đế Kinh Điện (1)
- Chàng yên tâm, ta cũng không vô dụng nhu trước đây. Trước kia ta không dám bước ra bước kia, tự nhiên đần độn, không biết đạo lý. Nhưng từ khi ra ngoài trời, trấn áp thông đạo phi thăng kia, tiếp thụ uẩn pháp đại đạo, cũng dần dần hiểu được ta tột cùng bản lĩnh thế nào, khác với trước kia…

Phương Nguyên hơi thở dài, nói:

- Có lẽ trong thời gian này, nàng cũng không tu hành lơi lỏng…

- Không có a…

Lạc Phi Linh nói:

- Ta đứng ở nơi đó, tu vi tự mình tăng lên!

Phương Nguyên:

- Nên đối phó với nó thế nào?

Lạc Phi Linh cười, nói:

- Nó có hỗn độn thiên địa che chở thần hồn, Siêu Thoát Bán Bộ, bất sinh bất tử bất diệt bất phôi, vốn rất khó bị giết chết. Chẳng qua, căn nguyên của nó hiện giờ đã có một nửa ở chỗ ta, đã không còn cảnh giới trong quá khứ. Cho nên chỉ cần ta giúp chàng khống chế thần hồn của nó, bằng lực lượng hiện tại của hàng, muốn chém chết nó không phải việc khó gì…

Khi nàng nói chuyện, hai tay đã dâng lên pháp quyết. Chỉ thấy từng luồng linh quang xung quanh, biến ảo hàng vạn hàng nghìn, giống như tháo bỏ phong ấn nào đó. Khi phong ấn được giải trừ, xung quanh nàng bỗng nhiên nổi lên linh quang hỏa diễm nhàn nhạt. Trong linh quang ngọn lửa, còn có một miếng phù triện hỏ ngọc tinh xảo, chậm rãi chìm nổi trong linh quang, giống như có được sinh mệnh của mình.

Linh quang hỏa diễm xung quanh không ngừng bốc lên, tới cuối cùng, lại hóa thành một con Hồng Loan. Hồng Loan kia bao trùm thiên ngoại, hoàn toàn không thua Bạch Cốt Chu Tước kia.

- Cái này…

Phương Nguyên kinh hãi.

Hắn kỳ thật từng thấy Lạc Phi Linh thi triển pháp thuật này, nhưng chưa từng thấy nàng thi triển ra mạnh mẽ như vậy.

Linh quang hỏa diễm kia còn có một tấm phù triện, khí tức bên trong ngay cả mình cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc này mới hiểu vì sao Lạc Phi Linh trông giống người thường, bởi vì phù triện kia đã bị nàng cất vào tất cả pháp tắc và thần thông của nàng.

- Ngươi… thì ra là ngươi…

Bạch Cốt Chu Tước tiếp đón linh diễm ngập trời, giận dữ kêu to.

Hắn vốn dị thường điên cuồng, lúc này còn điên cuồng hơn, mất hết tất cả lý trí.

- Đó là tiên triện của ta…

Trong thanh âm của nó, ẩn chứa lửa giận vô tận:

- Đó là tiên triện Tiên Đế ban cho ta, đó là mạng của ta, lúc trước các ngươi cướp lấy tiên triện này, hại ta biến thành bộ dáng tiên không ra tiên quỷ không ra quỷ này, hại ta rối loạn thần hồn, từ nay về sau không còn lý trí. Ta hận, ta hận, hôm nay các ngươi trả lại tiên triện cho ta, ta… ta liền để các ngươi còn sống rời đi…

Bạch Miêu nghe thấy lời này, đột nhiên trở nên âm lãnh cực điểm. Nó cũng không biết nhớ đến cái gì, sát khí đầy mặt.

Mà Lạc Phi Linh căn bản không để ý đến lời Bạch Cốt Chu Tước kia. Đột nhiên đạp mây, hai tay vung về trước, linh quang phía sau tăng vọt. Hồng Loan thật lớn bay ra, xông thẳng đến Bạch Cốt Chu Tước, giống như hai con chim to xông vào nhau…

Bạch Cốt Chu Tước liên tục rống giận, điều khiển hắc diễm vô tận, vọt đến trước.

Ầm ầm!

Thiên địa đột nhiên sáng bừng lên, trên người mọi người đều là quang mang đỏ rực, giống như nhuộm máu.

Cũng chỉ trong chốc lát, nhìn thấy thiên địa như bị xé rách, quang mang thật lớn hoàn toàn tản ra. Phía trên đỉnh đầu Lạc Phi Linh, một đạo tiên triện bỗng nhiên bay ra, vắt giữa không trung, tản ra vô tận tiên mang, trấn áp hết thảy. Bạch Cốt Chu Tước kia dưới chiếu rọi tiên triện này, thân thể ngày càng nhỏ lại. Nó không ngừng vươn móng vuốt, giống như phải thu lấy tiên triện kia. Nhưng khi vươn tay về phía tiên triện, quang mang trên tiên triện càng trấn áp nó thêm lợi hại.

- Đó… đó là tiên triện của ta…

Thanh âm của Bạch Cốt Chu Tước cũng trở nên ngày càng sắc nhọn, kêu to lên.

Nó giống như cảm giác uốn lượn vô tận, bi thương vô tận, cũng phẫn nộ vô tận.

- Chúng ta thế chịu đế ân, được huyết mạch Đế Thị cung phụng, trở thành bất tử bất hủ. Nhưng đây không phải bất hủ của ngươi mà là huyết mạch Đế Thị ban cho. Từ khi ngươi phản bội Đế Thị, tiên triện này đã không còn là tiên triện của ngươi, bất hủ ngươi nói cũng không còn là của ngươi…

Đột nhiên gầm lên một tiếng.

Ngoài dự đoán của mọi người, nói ra câu này là Giao Long.

Khi Giao Long tự mình nói ra câu này, cũng lập tức ngây dại, đầy mặt khó hiểu.

Hắn giống như không lý giải nổi tại sao mình lại nói ra những lời này.

- Mau tới đây!

Lạc Phi Linh đứng giữa không trung điều khiển tiên triện, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, vội vàng hét to với Phương Nguyên.

Phương Nguyên vội vàng gật đầu, bay nhanh đến giữa không trung, ngân sa trong tay bay múa, hóa thành một luồng kiếm quang chói mắt sáng ngời. Tâm ý của hắn cũng trở nên vô cùng kiên định, nhất là khi thể hiện bản lĩnh trước mặt Lạc Phi Linh. Tâm ý này kiên định đến cực điểm, phi thân lên, kiếm quang đảo qua không trung, lướt qua ven đường, thiên địa xuất hiện một vết rách tinh tế…

Bạch Cốt Chu Tước liều mạng nhằm vào tiên triện, giống như thu nó vào trong tay. Nhưng ngay khi nó sắp chạm đến, đột nhiên, cả người cứng lại. Thân thể nó chậm rãi tách ra từ trung gian, lộ ra gương mặt nghiêm túc của Phương Nguyên ở phía sau.

- Không cam lòng, không cam lòng a…

Thân hình Bạch Cốt Chu Tước ngưng trệ đương trường. Hiện giờ nó thoạt nhìn cũng chỉ là kích thước trẻ nhỏ, cách tiên triện kia không đến một thước, trông như xúc tua có thể chạm đến, nhưng vĩnh viễn không thể nắm giữ tiên triện trong tay.
Bình Luận (0)
Comment