Chương 1834: Một đạo tiên triện (2)
Phương Nguyên hạ quyết tâm, cũng không quản Lạc Phi Linh nghĩ gì, trực tiếp ôm lấy nàng. Lạc Phi Linh vốn định giãy dụa, lại bỗng nhiên cười khanh khách, hai tay ôm lấy hắn, nói:
- Mặc kệ thế nào, dù sao ta chỉ vừa lên tiếng, ngươi đã ném hồ ly kia đi, nói rõ trong lòng ngươi vẫn còn có ta, ta có thể cân nhắc tha thứ cho ngươi…
Phương Nguyên thấp giọng thở dài:
- Mười hai năm…
Thời gian Lạc Phi Linh rời đi nhân gian đã được mười hai năm, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở Đại Tiên Giới.
Phương Nguyên ôm Lạc Phi Linh, cảm thấy nàng chân thật tồn tại, thậm chí tướng mạo cũng không chút thay đổi nào, ôm trong lòng vẫn là cảm giác mềm mại. Điều này khiến Phương Nguyên nhất thời cảm động, dường như quên hết mọi chuyện xung quanh, thầm nghĩ có thể bảo lưu lại giây phút này, để bản thân hưởng thụ ấm áp một lát.
Giao Long cách đó không xa giật mình, qua một lúc lâu mới phun nước bọt lên mặt đất, tỏ vẻ khinh bỉ.
Lữ Tâm Dao đứng lên từ trên mặt đất, vẻ mặt mất hứng.
Bạch Miêu cũng không vui, lười biếng bước sang một bên.
Chúng sinh linh Di tộc Thiên Đình đều ngơ ngác nhìn Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm việc nam nữ chỉ là vì sinh sản thế hệ sau, là chuyện đáng ghét nhất thế gian. Bình thường lúc trong tộc cần sinh sản đều là tộc trưởng cưỡng ép hạ lệnh bọn họ quên mình phục vụ, hiện giờ lại nhìn thấy đôi nam nữ này làm ra chuyện khiến người ta thống khổ như vậy?
Ngay cả Bạch Cốt Chu Tước trong không trung cũng trầm mặc nhìn phía dưới. Mình vốn muốn nắm giữ hết thảy, nhưng làm sao cảm thấy hơi xấu hổ?
…….
…….
- Hừ, các ngươi xem bản tôn là gì?
- Hoàn Vũ biến ảo, thiên đạo cùng đồ, vậy mà còn có tâm tư làm việc si tình nam nữ?
- Truyền nhân Đế Thị, ngươi muốn dùng loại phương pháp này vũ nhục ta sao?
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Bạch Cốt Chu Tước đột nhiên hét lớn. Phía trên trời, hắc diễm buông xuống, tập kích bốn vực, trấn áp tất cả mọi người dưới loạn thạch. Bạch Cốt Liên Hoàng to thô như cự mãng đánh xuống thiên địa, hướng về Bạch Miêu, Giao Long, sinh linh Di tộc Thiên Đình, nhất là đảo lên người hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
- Được rồi, tha thứ cho chàng rồi!
Lạc Phi Linh đẩy Phương Nguyên ra, bày ra tư thế muốn đánh nhau.
Phương Nguyên nói:
- Vừa rồi thật không như nàng nghĩ…
Lạc Phi Linh nói:
- Ta không tin!
Phương Nguyên nói:
- Nàng đừng tức giận!
Lạc Phi Linh nói:
- Ta không tức giận!
Phương Nguyên nói:
- Được, chúng ta trước đối phó cường địch!
Lạc Phi Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chàng cho là việc này bỏ qua dễ dàng như vậy?
Phương Nguyên:
-….
……...
……...
“Meo…”
Bạch Miêu rốt cục nhịn không được, phẫn nộ kêu lên.
Bạch Cốt Liên phía sau nó liều mạng truy đuổi, thật sự nhìn không nổi bộ dáng hai người này.
Phương Nguyên vội tạo ra một vùng thế giới, giống như một thái dương bị tàn phá một nửa, hoặc là một cái khiên bán cầu, chắn trước người Bạch Cốt Chu Tước, chắn hắc diễm đầy trời và Bạch Cốt Liên vô tận, bảo hộ Giao Long và Lạc Phi Linh phía sau, thân thể có chút không đỡ không nổi, bị lực lượng thật lớn đẩy về phía sau, nhưng vẫn không bị phá vỡ.
- Tu vi chàng đã cao như vây?
Lạc Phi Linh thấy thế giới Phương Nguyên khởi động, sắc mặt dịu đi, tỏ vẻ hơi hưng phấn.
- Từ khi nàng đi rồi, tu hành cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ không thể đón nàng trở về!
Phương Nguyên chống đỡ một nửa thế giới không trọn vẹn kia, thấp giọng trả lời, sau đó đấm về trước, pháp tắc trước người tăng vọt, nổi dậy vô số, khiến hư không xung quanh có một luồng quang hoa vô hình khuếch tán ra, lập tức tiêu biến ma tức hắc ám xung quanh. Ngay cả Bạch Cốt Chu Tước chắn bên ngoài thế giới cũng bị đẩy lui về sau mấy bước.
Lạc Phi Linh thấy thanh bào Phương Nguyên bay phất phới, đẩy lui Bạch Cốt Chu Tước, sắc mặt cũng vui vẻ, hơi phấn khích.
Nhưng lại cố ý phụng phịu, nói:
- Không thời gian tìm đạo lữ sao?
Phương Nguyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng:
- Nàng…
Lạc Phi Linh cười hì hì, nói:
- Biết ngay chàng nhất định sẽ không…
Phương Nguyên thả lỏng, pháp lực một thân không bảo tồn nửa điểm, đều xuất ra, quyết định vô luận thế nào cũng phải trước chém giết Bạch Cốt Chu Tước này rồi nói sau. Trước đây hắn không muốn buông tha tính mạng Giao Long, một mình đào tẩu. Hiện giờ Lạc Phi Linh đã đến bên người mình, vậy mình càng không thể đào tẩu. Mà nếu không trốn đi, chỉ có thể chém giết Bạch Cốt Chu Tước này trước rồi nói sau!
Đón lấy một thân hung uy của hắn, tất cả mọi người theo bản năng lui về sau. Nhưng không nghĩ tới, Lạc Phi Linh bỗng nhiên phóng lên phía trước, nói:
- Nhưng con quái vật này, ta phải đến giúp chàng!
Phương Nguyên hơi ngây ngẩn, khó hiểu nhìn Lạc Phi Linh.
Thời điểm này, Lạc Phi Linh nhìn không khác gì với lúc trước khi rời đi nhân gian, nhưng dao động pháp lực trên người lại tiêu thất, thoạt nhìn giống như người bình thường. Nhưng vô luận thế nào, Phương Nguyên cũng không cảm giác tu vi trên người nàng cao hơn mình, ngay cả Giao Long cũng không bằng, càng đừng nói đến tồn tại khủng bố như Bạch Cốt Chu Tước ở trước mắt, không biết lời này sao lại dám nói ra!
- Con phì miêu này hóa thành Bạch Văn Cư Hổ, chở ta đi ngang qua Tam Thập Tam Thiên đến tìm chàng, hẳn chính là vì chuyện này!
Lạc Phi Linh nhìn ra ngờ vực của Phương Nguyên, hơi đắc ý cười, nói: