Chương 1833: Một đạo tiên triện (1)
Bạch Cốt Chu Tước bỗng nhiên cất tiếng cười to, giống như cảm thấy thập phần hoang đường. Cùng lúc đó, xung quanh nó, hắc diễm vô tận đột nhiên tập kích. Lữ Tâm Dao muốn đào tẩu nhưng làm sao nhanh hơn hắc diễm kia, vừa kinh ngạc đã bị hắc diễm quấn quanh, pháp lực xung quanh, pháp tắc bản thân điều khiển đều biến mất do Bạch Cốt Liên ăn mòn. Ngay cả thần hồn dường như biến thành tương hồ trong nháy mắt, mơ màng ngã giữa không trung, thân hình dường như không còn thuộc về bản thân.
Dưới thân nàng, Bạch Cốt Chu Tước điều khiển hắc diễm, đánh về phía nàng.
Không khó tưởng tượng, nàng tùy ý rơi xuống, chỉ có thể bị hắc diễm bao vây, nháy mắt đốt cháy sạch sẽ.
Phương Nguyên thấy cảnh tượng này chỉ có thể âm thầm cắn răng, hai tay hóa thành vài đạo pháp ấn, Bất Tử Liễu vô tận vút ra ngoài, chém Bạch Cốt Liên phía sau Lữ Tâm Dao thành từng đoạn. Thân hình hắn biến ảo liên tục, khó khăn ôm lấy Lữ Tâm Dao chìm trong hắc diễm, thân hình lần nữa biến hóa, nhờ vào không trung, dịch chuyển về chỗ cũ.
- Ngươi…
Lữ Tâm Dao mơ màng, lúc ngã xuống từ đỉnh đầu Chu Tước, đã dự cảm nguy cơ sinh tử. Nhưng không nghĩ tới, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại được Phương Nguyên tiếp lấy, trong lòng biến hóa một trận, theo bản năng thì thào mở miệng, muốn nói gì…
- Sao?
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng ngờ vực.
Phương Nguyên và Lữ Tâm Dao đồng thời xoay đầu nhìn lại.
Sau đó chỉ thấy trong khói đen cuồn cuộn, Bạch Miêu và một thân ảnh thon dài xinh đẹp chậm rãi hiện ra giữa không trung, đứng bên người Bạch Miêu. Đó là một nữ tử, biểu tình vốn kích động và chờ mong, nhưng khi mới xuất hiện ở không trung, liền thấy Phương Nguyên ôm Lữ Tâm Dao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu tình nhất thời thay đổi, đột nhiên chống nạnh, mắng to:
- Họ Phương kia, ta xuyên qua mấy chục thế giới để tìm ngươi, liền đến nhìn thấy ngươi bắt cá hai tay?
Cả người Phương Nguyên đều ngây ngẩn, kinh ngạc ném đi Lữ Tâm Dao, vội la lên:
- Không phải như thế… nàng… nàng nghe ta giải thích…
Cho dù là Phương Nguyên cũng không nghĩ tới sẽ gặp Lạc Phi Linh ở đây.
Lúc trước hắn còn đang nghĩ vì sao Bạch Miêu sẽ dẫn bọn họ tiến vào vùng tuyệt địa này, lại vì sao sau khi dẫn bọn họ vào tuyệt địa, bỗng nhiên đào tẩu. Nếu song phương là địch nhân thì không có gì để nói, nhưng từ sau khi gặp nó ở Ma Tức Hồ Việt Quốc, vị Bạch đại gia này dù ngạo mạn thế nào cũng chưa từng hại mình. Chuyện này nói không chuẩn nhưng dưới tình thế nguy cấp, cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể chống lại áp lực mạnh mẽ Bạch Cốt Chu Tước mang đến, tránh bị nó diệt sạch người mình.
Sau đó dưới tình huống không ngờ, Bạch Miêu đã trở lại. Hơn nữa còn mang về một người ngoài dự đoán của mọi người. Một người mình ngày nhớ đêm mong!
Lạc Phi Linh!
Từ Nam Hải Long Tích, Lạc Phi Linh vì trấn áp Long Tích, thay nhân gian kéo dài vận mệnh hai mươi năm. Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên, Phương Nguyên không lúc nào không muốn đón nàng trở về, không lúc nào không muốn gặp lại. Chỉ tiếc sau này ở trong Thần Ma Cung, rõ ràng có cơ hội gặp mặt, nhưng chưa thấy người đã bị một tồn tại hung hiểm đạp một cước trở về…
…. Nói đến cảm giác này, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy tồn tại hung hiểm kia có thói quen hơi giống người nào đó.
Lúc này đi đến Đại Tiên Giới, Phương Nguyên cũng từng nghĩ có cần tìm Lạc Phi Linh hay không. Nhưng sau khi đi đến Đại Tiên Giới, trước gặp hung hiểm, lại đủ loại áp lực trên người, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống, không đi tìm nàng. Địa phương mình muốn đi là Thái Hoàng Thiên vô thượng, còn chỗ của Lạc Phi Linh, hắn từng tìm hiểu từ chỗ lão quy, hẳn là tồn tại giữa không trung, trấn áp một thông đạo phi thường yếu ớt. Nếu là ngoài thông đạo, vậy chứng tỏ nàng không ở nhân gian, cũng không ở Đại Tiên Giới, mà là nơi nào chen giữa hai nơi này, hoàn toàn tương phản mục đích lần này của mình.
Mình muốn gặp nàng cũng phải sau khi xử lý chuyện Đại Tiên Giới, nếu không cho dù gặp được cũng là áp lực trong người, còn chưa nói được mấy câu sẽ gặp hung hiểm ập đến, khiến bọn họ lại sinh ly, rồi trở thành tử biệt…
…. Sau đó đúng lúc này, Bạch Miêu lại tặng mình kinh hỉ!
Nó vậy mà dẫn Lạc Phi Linh đến đây…
Không phải nói Lạc Phi Linh cần trấn áp thông đạo kia, nửa bước khó rời sao? Làm sao nói mang đến liền mang đến? Mấu chốt nhất là còn mang đến vào thời điểm này, đây là kinh hỉ hay là kinh hách đây?
Chuyện xung quanh không để ý nữa, Phương Nguyên bước hai ba bước liền vọt đến bên người Lạc Phi Linh, thần thức trước tiên phủ lên người Lạc Phi Linh, xác định một chuyện thật: người trước mắt này không phải ảo giác, là Lạc Phi Linh hàng thật giá thật!
Sau đó Phương Nguyên muốn vươn tay ôm nàng, lại cảm thấy hơi không ổn. Bởi vì Lạc Phi Linh lúc này đang ôm hai tay, bất mãn nhìn hắn. Vẻ mặt Phương Nguyên xấu hổ, chỉ có thể giang tay giải thích:
- Thật… thật không phải như nàng nghĩ…
Lạc Phi Linh nói lầm bầm:
- Vậy ngươi nói thử là thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Kỳ thật vừa rồi chỉ là…
Lạc Phi Linh nói:
- Không muốn nghe!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Bạch Miêu.
Bạch Miêu đã mệt muốn le lưỡi, giống như đi ngang qua mấy thế giới cũng tạo áp lực thật lớn với nó. Không nghĩ tới Phương Nguyên lại dùng ánh mắt lấy oán trả ơn nhìn mình, Bạch Miêu thập phần bất mãn, xoay đầu không để ý hắn.