Chương 1832: Lực lượng cùng cảnh giới
Bởi vì cốt liên do pháp tắc hóa thành đang ở chỗ này, cho nên khi đối phó với đối thủ, quả thật dễ dàng. Ngươi chỉ cần đụng phải vậy nhất định sẽ tiêu vong.
Bạch Cốt Chu Tước thậm chí không cần hao phí bao nhiêu pháp lực.
Trình độ này, đã tiếp cận ý cảnh bất hủ.
“Rầm…!”
Đối mặt với những tập kích tiến công, Phương Nguyên chỉ có thể cắn răng tiến lên, hai tay vuốt pháp ấn.
Ở phía sau hắn, một gốc thần liễu thật lớn xuất hiện, hàng vạn hàng nhìn cành liễu phất phơ, quật qua lại.
Cành liễu va chạm với Bạch Cốt Thiết Liên trên không, dây dưa, đứt ra từng đoạn.
Bất Tử Thần Liễu của Phương Nguyên đồng dạng được hắn tế luyện, hiện giờ gần đến cảnh giới bất tử bất diệt. Nhưng so với Bạch Cốt Liên hóa thật, vẫn kém một bậc. Hiện giờ cả hai tương giao, rõ ràng cảm giác được Bất Tử Thần Liễu của Phương Nguyên, lực lượng kém vài phần.
Chẳng qua, may mà ở thời điểm này, Giao Long cũng chạy lên, thân hình nó so với Bạch Cốt Chu Tước thật kém xa. Nhưng vân khí quỷ dị quanh thân hắn lại rất kỳ dị. Bạch Cốt Liên kia trôi đến bên người hắn, bị vân khí ngăn trở. Còn có một vài Bạch Cốt Liên trực tiếp hòa tan vân khí bên người hắn, cắn nuốt vào trong vân khí.
- Đó là…
Phương Nguyên cũng lưu ý đến điểm này, trái tim khẽ động:
- Lực lượng cùng cảnh giới…
Cho tới hôm nay, hắn vẫn không biết Giao Long có thân phận gì. Nhưng theo lời nói của Bạch Cốt Chu Tước cũng có thể nhận ra, Giao Long giống Bạch Cốt Chu Tước, còn có Bạch Miêu, đều đến từ cùng địa phương. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long trải qua một vài biến cố, hoặc đã quên hết quá khứ, hoặc vứt bỏ thần thông. Nhưng thật rõ ràng, bọn họ từng cùng cảnh giới, cho nên lúc kích động, Giao Long trong lúc vô ý xúc động đến lực lượng thần thông trước kia, hiển hóa thành vân khí xung quanh.
Bàn về tổng thể lực lượng, Giao Long tự nhiên không bằng Bạch Cốt Chu Tước, nhưng lực lượng của loại thần thông này không thua gì Bạch Cốt Liên.
- Người cứu thế, ngươi rời khỏi đây trước đi, chúng ta đến ngăn trở hung vật này!
Tộc trưởng Cam Kì của Di tộc Thiên Đình trước thế hung của Bạch Cốt Chu Tước, vẻ mặt tỏ ra trấn an, ánh mắt đảo quanh, dẫn đầu tộc nhân còn lại của mình liều mạng về trước. Vừa trầm giọng hét, vừa nhắc nhở Phương Nguyên, vừa không tiếc hết thảy, tăng cường thực lực tự thân, dẫn động ma tức hắc ám xung quanh, thoạt nhìn như một làn vân khí màu đen…
Hắn điểu khiển làn vân khí này, hướng thẳng đến Bạch Cốt Chu Tước, bộ dáng liều mạng.
- Sao lại muốn chết như vậy…
Phương Nguyên nhíu mày, tay trái lật ra, Thanh Hồng Song Lí Thái Cực Đồ thật lớn hiển hóa, chắn trước vân khí màu đen.
Tộc trưởng Cam Kì hét lớn trong đám mây:
- Chúng ta không sợ chết!
Phương Nguyên quát:
- Cho dù các ngươi chết cũng vô dụng!
Tộc trưởng Cam Kì nhất thời trầm mặc, có hơi bị đả kích.
Nhưng Phương Nguyên lại chỉ cắn răng, hắn thật không nói dối. Di tộc Thiên Đình không sợ chết, hắn đã sớm biết, nhưng tình thế hôm nay, ngoại trừ mình có thể vào chính diện chống lại con Bạch Cốt Chu Tước điên cuồng này, những người khác đều vô dụng. Có lẽ người Di tộc Thiên Đình liều mạng có thể trì hoãn Bạch Cốt Chu Tước này một chút, nhưng vẫn vô ích, hắn với Giao Long căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Nếu hắn muốn tự mình trốn thì đã sớm trốn rồi, nhưng bởi vì không thể ngồi nhìn Giao Long bị giết mới trì hoãn đến lúc này.
Ngoài Giao Long, tính mạng của Lữ Tâm Dao cũng không thể không để ý…
Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Lữ Tâm Dao đi đâu rồi?
Ngay khi trong lòng hắn cả kinh, bỗng nhiên tâm thần vừa động, ngẩng đầu nhìn.
Sau đó chỉ thấy trên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước không biết khi nào có một làn ma tức màu đen dâng trào cuồn cuộn, giống như áo choàng thật lớn. Nữ tử sắc mặt tái nhợt, đôi môi lại đỏ sẫm như máu đáp xuống từ không trung, rơi lên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước. Trong một chốc, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc khẩn trương mà kích động, hai tay chậm rãi nâng lên, mười ngón tay khô gầy như bạch cốt trảo quấn quít từng sợi tơ, chậm rãi bao trùm lên Bạch Cốt Chu Tước.
- Nàng đây là…
Phương Nguyên nhìn bộ dáng của Lữ Tâm Dao, trong lòng cả kinh, nghĩ tới một khả năng. Hắn nhớ tới một loại thần thông quỷ dị của Lữ Tâm Dao, khóa cảnh giới, điều khiển người sống, giống như con rối… Chẳng lẽ vào lúc này, nàng muốn mạo hiểm, hóa con Bạch Cốt Chu Tước này thành con rối của nàng? Nếu là như thế, nói không chừng bọn họ thật sẽ có chút phần thắng.
Nhưng nếu Lữ Tâm Dao thật nắm giữ Bạch Cốt Chu Tước trong tay, có thể náo loạn ra phiền toái gì không?
Tới lúc này rồi, cũng bất chấp tất cả.
Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn chặt răng, toàn lực khống chế lực lượng của Bạch Cốt Chu Tước, tạo ra chút cơ hội cho Lữ Tâm Dao.
Hiển nhiên trong lòng Lữ Tâm Dao lặng yên không chút gợn sóng, đáp lên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước, mười ngón tay giống như vô số sợi tơ, từng sợi tơ bay vào trong đầu Bạch Cốt Chu Tước, trên mặt lộ ra ánh mắt vừa hưng phấn vừa cẩn thận. Giai đoạn đầu dường như thật thuận lợi. Sợi tơ nàng điều khiển thuận lợi chui vào trong đầu Bạch Cốt Chu Tước, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười…
“Hửm?”
Nhưng ngay một chốc lát, thân hình Bạch Cốt Chu Tước chợt ngưng tụ.
Sắc mặt Lữ Tâm Dao đại biến!
- Ha ha, thần hồn của ta đã loạn, tự mình còn không rõ ràng, ngươi còn muốn giúp ta tìm ra tâm trí?