Chương 1831: Pháp tắc hiển hóa, bất hủ phong ma (2)
- Bắt lấy kẻ điên này, bắt hắn nói cho ngươi!
Khi nói đến đây, tay trái hắn bỗng dâng lên một pháp ấn, vẽ một đường trước người.
Lôi quang bùng nổ, vô cùng chói mắt, một con Chu Tước trên người quấn quanh Cửu Long Ly Hỏa xuất hiện trước người hắn, lúc đầu chỉ có kích thước nắm tay, nhưng theo tâm niệm của hắn, phóng thẳng ra thiên ngoại, bắt lấy con Bạch Cốt Chu Tước. Càng xa Phương Nguyên, con Chu Tước này càng lớn, cuối cùng, hóa thành một con Hỏa Chu Tước giống như núi lớn, hung hăng chộp lên quỷ hỏa trong mắt Bạch Cốt Chu Tước.
- Ngươi hóa ra bóng dáng của ta, ngược lại tiến công tập kích ta?
Ly Hỏa Chu Tước trải qua Phương Nguyên luyện hóa đã lâu, lực lượng đã không còn tầm thường, là cao thủ Hóa Thần đỉnh phong, không ai chịu nổi một kích của Hỏa Chu Tước này. Nhưng Bạch Cốt Chu Tước, cũng không biết là vì điên rồi, hay quá mức hung ác điên cuồng, vậy mà tiếp tục kiên trì, miễn cưỡng để con Ly Hỏa Chu Tước này đụng lên trước người mình, sau đó thanh âm trở nên quỷ dị mà lành lạnh:
- Truyền nhân Đế thị, ngươi đang trào phúng ta sao? Sai lầm huyết mạch Đế thị các ngươi phạm phải lại để chúng ta gánh vác, còn ngươi, lại muốn dùng phương pháp này trào phúng ta?
Tiếng cười lớn khặc khặc, nó co rút ngọn lửa màu đen xung quanh, cuốn thẳng đến Ly Hỏa Chu Tước.
Hắc diễm cuồn cuộn kia, bao vây tất cả tử diễm sáng chói quanh thân Ly Hỏa Chu Tước, rồi sau đó luyện hóa từng chút một, cuối cùng lại khiến con Ly Hỏa Chu Tước dần hóa thành tro bụi, cả người Chu Tước cũng đang hòa tan…
Lấy hỏa luyện hóa, ma diễm Bạch Cốt Chu Tước này nắm giữ rõ ràng mạnh hơn Ly Hỏa Chu Tước vô số lần. Nhưng thừa dịp cơ hội này, Phương Nguyên đột nhiên thu hồi thế giới khởi động xung quanh, giống như thanh ảnh, trong chốc lát xuất hiện trước người Bạch Cốt Chu Tước, thế giới biến ảo hóa thành một thanh kiếm trong tay hắn, giống như lưu tinh trảm xuống.
Một chốc, vẻ mặt hắn âm lãnh như kiếm.
Không riêng gì Giao Long muốn biết mình là ai, chỉ có một biện pháp này. Chúng tu cả chiến trường muốn sống sót cũng chỉ có một biện pháp.
Nếu để con Bạch Cốt Chu Tước này tùy ý làm chuyện độc ác, vậy chúng tu trong chiến trường, ngoài Phương Nguyên, ai cũng không thể còn sống rời đi. Cho nên muốn che chở tính mạng mọi người trước mặt con Bạch Cốt Chu Tước này, vậy chỉ có một cách, không tiếc hết thảy, chém giết quái vật!
- Bá!
Kiếm trong tay Phương Nguyên vốn từ một thế giới ngưng luyện thành, uy năng khó lường. Hơn nữa Phương Nguyên vận chuyển tâm ý kiếm, tâm ý vô thượng bám lên thanh kiếm, khiến kiếm này được thêm vào lượng lực lượng khó tưởng tượng, hung hăng xẹt ngang hư không, trảm thẳng lên đầu Bạch Cốt Chu Tước. Chỉ nghe tiếng rung răng rắc, đầu Bạch Cốt Chu Tước xuất hiện một khe nứt thật lớn, sau đó cả cự thịt cũng ngã về phía sau, đầy trời toàn tiếng kêu rên phẫn nộ và thống khổ.
- Đáng tiếc…
Phương Nguyên chém ra một kiếm, trong lòng thầm nghĩ.
Kỳ thật một kiếm này có thể chém Bạch Cốt Chu Tước, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì với tu vi và cảnh giới của Chu Tước, hẳn là có pháp môn né tránh một kiếm này, nhưng thần hồn nó tán loạn, điên điên khùng khùng, không có tránh đi…
Khiến người ta tiếc hận là hỏa hậu kiếm này của mình chung quy vẫn không bằng Kiếm Si.
Nếu không, một kiếm có thể trực tiếp chém con Bạch Cốt Chu Tước này làm hai, mà không phải khiến nó bị thương nặng.
- Giết giết giết, giết hắn…
Tại thời điểm này, Giao Long cũng giật mình, phản ứng lại.
Càng nghĩ không hiểu mình là ai, càng hung ác điên cuồng, hung hăng cắn răng, thân hình tăng vọt, hóa ra chân thân khoảng trăm trượng, khu lôi ngự vũ, uốn cong người, khí thế ngang trời, hướng thẳng về phía Bạch Cốt Chu Tước trên không trung, cũng không biết ẩn chứa khí cơ xúc động gì, pháp tắc bên người hắn dần biến hóa, giống như hóa thành một làn mây mù mơ hồ, mãnh liệt không thôi.
Cùng lúc đó, trên pháp thuyền, vô số Di tộc Thiên Đình đều hưng phấn hô to. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ bi tráng, thân hình mênh mông cuồn cuộn, vọt thẳng đến chín tầng trời. Mọi người cầm binh khí trong tay, giống như mưa rơi, hung hăng đánh về phía Bạch Cốt Chu Tước.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng biểu tình mọi người đều hưng phấn đến cực điểm…
- Ha ha ha, con kiến khi nào dám vây công thần linh rồi?
Bạch Cốt Chu Tước đón lấy thế công điên cuồng hung ác, cũng rống to. Đột nhiên cánh giang rộng, thân thể thật lớn vỡ nát dần, rồi hóa thành từng sợi Bạch Cốt Liên đánh xuống từ chín tầng trời. Phía trước phía sau không biết có một nhiêu sợi, giống như cuồng phong, rung động phần phật. Một đầu thiên địa trực tiếp đánh đến đầu thiên địa khác, hung uy thâm sâu khó lường.
Bạch Cốt Liên kia thoạt nhìn bình thường, nhưng sức mạnh vô định, vô luận là núi đá đại địa hay là hư không lôi điện, tiếp xúc cốt liên này đều trực tiếp hóa thành bột mịn. Đám người Di tộc Thiên Đình vọt tới chỗ Bạch Cốt Chu Tước, sau khi đón tiếp cốt liên này, ngay cả thân thể và binh khí của bọn họ đều hóa thành hư vô, giống như bông tuyết rơi xuống, gặp thiết liên đốt tan.
- Pháp tắc ngưng tụ, biến ảo thần binh?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn qua, trong lòng cũng trầm xuống.
Tuy Bạch Cốt Chu Tước này điên cuồng nhưng cảnh giới của nó thật không thể khinh thường. Hiện giờ nó thi triển ra lại là thần thông hóa pháp tắc thành Bạch Cốt Liên, pháp vốn là vật hư vô, nó tồn tại giữa thiên địa, cũng không thể chạm đến. Nhưng Chu Tước này trực tiếp hiển hóa ra, dễ dàng thao tác trong tay hơn, trở thành một loại đại sát khí tập kích địch…