Chương 1830: Pháp tắc hiển hóa, bất hủ phong ma (1)
Bởi vì cảnh giới Siêu Thoát kia đã là cảnh giới bất hủ,thậm chí vượt lên Siêu Thoát, bên ngoài thiên địa, trường sinh cửu thị, bất tử bất hủ, đạt đến cảnh giới này, đã có tư cách tự xưng đồng huy cùng nhật nguyệt, vĩnh viễn không chết.
Bạch Cốt Chu Tước này, đương nhiên không phải vẫn còn ở cảnh giới Siêu Thoát.
Có thể nhìn ra, nó bị ma tức hắc ám ăn mòn, lực lượng giảm mạnh, nhưng có lẽ bởi vì từng đạt cảnh giới kia, cho nên hiện giờ cho dù biến thành loại quỷ quái yêu ma này vẫn có thể tạo áp lực đáng sợ với Phương Nguyên…
“Rầm rầm…”
Phương Nguyên không bảo tồn lực lượng, diễn động pháp lực bản thân đến cực hạn. Pháp tắc vô tận trên đỉnh đầu, thế giới chân thật hơn, bảo vệ hết thảy. Đối mặt với tồn tại đáng sợ này, mà còn bảo tồn lực lượng, vậy mới là muốn chết.
- Ha ha, tiên pháp Đế Thị, tự mình bất phàm, nhưng bộ dáng này của ngươi thì có năng lực gì chứ?
Bạch Cốt Chu Tước cười to, vung vẫy lợi trảo bạch cốt, hung hăng cào lên đỉnh đầu Phương Nguyên, ngọn lửa màu đen vô tận trên người đều vọt đến, giống như mưa trời bao vây bên ngoài thế giới của Phương Nguyên, từng giọt từng dòng dung hóa thế giới này từng chút một.
Tuy nó trông có vẻ điên nhưng vẫn nhìn ra chỗ sơ hở của Phương Nguyên này.
Phương Nguyên tạo ra thế giới kia, gần như lập ra nơi bất bại, muốn đánh bại Phương Nguyên lúc này, hoặc tìm kiếm một loại lực lượng có thể xé rách thế giới, giống như một kiếm lúc trước của Kiếm Si Thanh Dương, hoặc là tiêu hao hết lực lượng căn nguyên của Phương Nguyên. Dù sao Phương Nguyên lúc này không thể trực tiếp cắn nuốt ma tức hắc ám, pháp lực không được bồi bổ.
Bạch Cốt Chu Tước này không có lực lượng của Kiếm Si nhưng nó lại nhìn ra nhược điểm Phương Nguyên không thể bồi bổ pháp lực.
“Cạch cạch…”
Dưới lực lượng khôn cùng, thế giới của Phương Nguyên mơ hồ bắt đầu biến hình. Trong thế giới hắn khởi động, một pháp thuyền thật lớn cũng bắt đầu bị bóp méo, hóa thành bộ dáng sắt vụn. Phía trên pháp thuyền, sinh linh Di tộc Thiên Đình tu vi thực lực thấp đã không thể chống đỡ, bị pháp thuyền méo mó đè chết, phát ra tiếng hét bi thảm.
Bọn họ tự nhiên không sợ chết, ngược lại chờ mong tử vong.
Nhưng Tiên Đế lưu lại Đế Mệnh trong chỗ sâu thần hồn của bọn họ, khiến bọn họ nguyện ý vì chiến mà chết, mà không phải đi tìm chết vô duyên cớ.
Sắc mặt Phương Nguyên xanh mét, nhíu mày, cảm giác áp lực vô tận.
Hắn biết mình nên bỏ chạy, bởi vì nếu tiếp tục, bản thân chắc chắn phải thua. Nhưng nếu mình chạy trốn, muốn thoát khỏi khu vực hư không Bạch Cốt Chu Tước bày ra, vậy phải ngưng luyện vùng thế giới của mình đến cực điểm. Nhưng tới lúc đó, bản thân chỉ có thể cam đoan mình trốn thoát được, còn nhân mã Di tộc Thiên Đình trên pháp thuyền này, Lữ Tâm Dao, thậm chí Giao Long, dưới tình huống như vậy, chỉ có thể để bọn họ lưu lại chờ chết, làm sao có thể lựa chọn như vậy?
- Con mẹ nó…
Nhận ra căng thẳng của thế lực xung quanh, vẻ mặt Giao Long thống khổ, mắng to:
- Con tặc điểu kia, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, vậy ngươi phải nói rõ a, ngươi phải hiểu được cần nói cho Ma Ngang gia gia ta, ta con mẹ nó đến tột cùng là ai hả?
- Ngươi là ai?
Bạch Cốt Chu Tước kia điên điên khùng khùng, giống như phẫn nộ vô cùng vô tận:
- Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn không nhớ ra ta là ai. Lúc trước bốn người chúng ta thay bộ tộc Đế Thị bảo hộ đạo trì Hồng Mông nhiều năm như vậy, bốn người chúng ta cộng tham tạo hóa, theo đuổi siêu thoát nhiều năm như vậy, lý niệm chúng ta bất đồng, đấu với nhau nhiều năm như vậy trong thế giới tàn phá, ngươi còn hỏi ta là ai?
- Ma Ngang thái tử, năm đó chính là do ngươi và tên ngạo mạn kia kiên trì, chúng ta mới không có chỗ chạy trốn trước lúc đại tai biến. Chính là các ngươi hại bốn người chúng ta rơi vào bộ dáng thê thảm như vậy, ngươi còn mặt mũi hỏi ta là ai?
Rầm rầm rầm.
Bạch Cốt Chu Tước vô cùng phẫn nộ, vọt xuống nhanh cực điểm, bạch cốt trảo thật lớn không ngừng vỗ lên vùng thế giới Phương Nguyên khởi động, khiến pháp lực xung quanh Phương Nguyên tiêu hao nhanh đến đáng sợ, giống như người cầm trong tay tấm chắn, bảo vệ mình và người phía sau mình, đón lấy đòn nghiêm trọng của đối phương, lúc nhất thời thì không tổn thương được nhưng cuối cùng vẫn sẽ có lúc tận lực. Tới lúc đó, vô luận là mình hay là người phía sau mình đều chỉ có đường chết.
- Ta…
Khi nghe Bạch Cốt Chu Tước kia điên cuồng nói, Giao Long cũng tức giận rống lớn:
- Ta…
Sau đó hẳn trở nên chán chường, thất hồn lạc phách nhìn Phương Nguyên:
- Ta vẫn không nghĩ ra mình đến tột cùng là ai…
- Muốn biết ngươi là ai, chỉ có một biện pháp…
Giao Long Ma Ngang vẫn đang không rõ mình là ai, đầu cũng sắp nổ tung, vẻ mặt buồn rầu và phẫn nộ, nhưng Phương Nguyên đã nghe ra rất nhiều thứ trong lời nói của Bạch Cốt Chu Tước, càng mấu chốt là hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý nóng rực từ trên người Bạch Cốt Chu Tước. Bên ngoài một vùng thế giới mình khởi động, áp lực chư bàn đã muốn đạt đến cực mạnh, không thể tiếp tục kéo dài.
Giao Long còn đang ngây ngốc, nghe lời nói của Phương Nguyên, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- Cái gì?
Phương Nguyên hiện giờ chống đỡ cả một thế giới, tiếp nhận áp lực vô tận Chu Tước đánh ập xuống, pháp lực một thân cũng cuồn cuộn mất đi, vẻ mặt hắn lành lạnh, sát khí tràn ngập mở miệng: