Chương 1848: Chân tướng đại kiếp nạn (1)
Người cứu thế?
Tâm thần Phương Nguyên khẽ động, ngưng thần nhìn Đế Hư, nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Sau khi đến Đại Tiên Giới, hắn đã gặp đoàn người tộc trưởng Cam Kì Di tộc Thiên Đình, từ trong miệng bọn họ biết được, bọn họ sau đại biến, vị Tiên Đế cuối cùng lấy thần thông tuyệt thế giúp tộc nhân bọn họ chuyển sang kiếp khác, nhiều thế hệ chịu đựng nguyền rủa tự hủy sinh sống ở thế giới tàn phá, chờ đợi người cứu thế xuất hiện.
Những người vừa nhìn thấy mình đã nhận định mình là người cứu thế trong lời dự đoán của Tiên Đế cuối cùng, cũng bởi vậy không tiếc sinh mệnh cả bộ tộc, hộ tống mình đi Thái Hoàng Thiên. Tuy mình đã nói rất nhiều lần, mình không xứng là người cứu thế trong truyền thuyết, bọn họ cũng không để ý, chỉ mượn cơ hội này cầu giải thoát.
Bản thân vốn tưởng người cứu thế kia chỉ là vị Tiên Đế cuối cùng kia lúc hết sức tuyệt vọng thuận miệng nói ra, hoặc là thời đại biến thiên, người cứu thế kia đã không còn tồn tại, cũng có lẽ người cứu thế kia thật là mình… Nhưng hắn làm sao nghĩ đến mình đi Thái Hoàng Thiên lại gặp được chủ cứu thế?
Lời tiên đoán cuối cùng vị Tiên Đế kia lưu lại là thật?
Chẳng lẽ sau khi đại tai biến xảy ra, vị Tiên Đế cuối cùng thật sự đã an bài, chuẩn bị đầy đủ, tạo cơ hội cho thế gian này, để về sau có một chủ cứu thế trở về nghịch chuyển Hồng Mông, chuyển hóa tất cả đạo khí Hồng Mông hủy diệt thiên địa, cũng hoàn thiện Tam Thập Tam Thiên đã tàn phá không chịu nổi, tái tạo phồn hoa?
Hắn thập phần hoài nghi tính chân thật của Đế Hư này, nhưng đột nhiên có lời tiên đoán của Tiên Đế, trong lòng hắn cũng do dự.
Đế Hư giống như nhìn ra ý tưởng trong lòng hắn, nhẹ nhàng uống rượu, thản nhiên nói:
- Đạo hữu sống tại Thiên Nguyên, được xưng là Thánh Nhân. Ta gọi ngươi Phương Tiểu Thánh Nhân đi. Ngươi có thể đi vào nơi này, nói rõ ngươi rất hiểu biết đoạn lịch sử kia. Nhưng lịch sử mai một, đã không còn trọn vẹn, có lẽ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, hôm nay ta đã gặp ngươi, liền có cơ hội phân trần với ngươi vài phần!
- Nhân tâm chư tộc năm đó không đủ, nghịch loạn công thiên, tổ tiên ta không muốn cơ nghiệp Đế thị hủy hoại trong chốc lát, liền đột phá Tứ Đại Thần Vệ, nắm giữ Đế Trì, nghịch chuyển đạo khí Hồng Mông, hóa thành tai kiếp hạ xuống chư thiên, đến nỗi dẫn đến đại tai biến hủy thiên diệt địa….
Hắn nói đến chỗ này, nhìn về phía Bạch Miêu và Giao Long, cầm chén rượu, nhẹ nhàng ra hiệu, giống như thay tổ tiên xin lỗi hai người bọn họ. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long đều ngơ ngẩn, không phản ứng gì.
Đế Hư cũng không để ý, đặt xuống chén rượu, tiếp tục nói:
- Nhưng các ngươi hẳn lý giả, hủy diệt Tam Thập Tam Thiên không phải bổn ý của tổ tiên ta. Hắn là bị người che mắt, nghĩ đến đạo khí Hồng Mông có thể tùy ý nghịch chuyển, cuối cùng phát hiện bản thân sai lầm, cũng không thể quay đầu lại, hiển nhiên tai kiếp tàn sát bừa bãi, tràn ngập chư thiên, sinh linh vô tận, muốn tránh cũng không thể tránh. Trong lòng tổ tiên hối hận, những cũng không còn kế sách gì!
Nói đến chỗ này, hắn nhẹ nhàng thở dài, trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu, cười lạnh nói:
- Nhưng huyết mạch Đế Thị chúng ta, trời sinh không phải người nhận mệnh, nếu tai kiếp đã hiện ra, vậy phải giải quyết tai kiếp! Tổ tiên biết sai, thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất, nhưng hắn không tiếc tự hủy bất hủ, thôi diễn quá khứ tương lại, chỉ muốn nhìn sau tương lai vô tận, thiên địa có phải sẽ tuyệt đồ hay không!
- Hắn thật may mắn!
Đế Hư trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói:
- Tổ tiên từ trong thôi diễn thấy hy vọng. Nhưng quá lâu, hắn không chờ nổi đối phương, cũng không làm được gì, khi hắn thôi diễn, hắn thấy được năm tháng về sau, Đế Thị sẽ có hậu nhân trở về, nghịch chuyển ma tức hắc ám, tái tạo Tam Thập Tam Thiên. Vì thế trước khi chết, phó thác gánh nặng cho Tứ Đại Thần Vệ và Đế Khúc Thập Bộ, để bọn họ chờ đợi ở Đại Tiên Giới, chờ người cứu thế trở về, như thế, tốt xấu có thể giúp đỡ đối phương một phen!
Ngữ điệu dần trầm thấp, cuối cùng thở dài:
- Chỉ tiếc, thế sự vô lường, lòng người không trải qua được khảo nghiệm, năm tháng dần trôi qua, đợi ta hiểu được trọng trách trên vai, trở về Đại Tiên Giới, bố trí của tổ tiên đã không còn bao nhiêu!
Phương Nguyên nhíu mày, ngưng thần nhìn Đế Hư.
- Bố trí Tiên Đế lúc trước lưu lại đã mất đi bất hủ, thậm chí là trí nhớ…
Đế Hư cười khổ, nhìn Bạch Miêu và Giao Long, lại nhìn Di tộc Thiên Đình, thở dài nói:
- Có một vài sớm ở trong sinh trưởng vô tận, mất đi truyền thừa trọng trách trên vai, quên mình là ai, ôi, không thể giúp được gì…
Nghe lời này, đồng tử Bạch Miêu và Giao Long hơi co lại.
Bọn họ giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
Tộc trưởng Cam Kì của Di tộc Thiên Đình lúc này mở miệng, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
- Việc này không thể trách bọn họ!
Đế Hư thấp giọng nói, sau đó miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thiên ngoại, nói:
- Ta nếu quyết định nhận trọng trách Đế Thị, tự nhiên phải bắt đầu. Về thế ta trước đến Tiên Đế Cung, bắt đầu từ ngọn nguồn, rửa rạch hết thảy, chỉ vì huyết mạch Đế Thị của ta, nhận định điêu linh, cũng không bao nhiêu người có thể dùng. Cho nên ta chuyển về Thiên Nguyên, tìm kiếm chư vị chung chí hướng, làm phép phi thăng, cùng tham diễm đại đạo. Theo thời gian, chúng ta hoàn toàn nghịch chuyển Hồng Mông, tái hiện Tam Thập Tam Thiên, cũng không phải việc không có khả năng!