Chương 1847: Chủ cứu thế (2)
Trên núi Côn Lôn, cao nhân vô số, một khi vẫn lạc, thiên hạ kinh hãi!
Từnglà cao nhân Thiên Nguyên vì thương thảo pháp môn giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn, cho nên tụ tập ở núi Côn Lôn, cuối cùng nhận hạo kiếp, đột nhiên biến mất toàn bộ, hiện giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt Phương Nguyên. Nhũng người này vốn là người đã chết trong mắt người đời, hiện giờ đều cươi tười đứng đây, trông rất sống động, thi lễ, nói chuyện với Phương Nguyên.
Phương Nguyên quay đầu mạnh nhìn Đế Hư, cả người không biết nói gì.
Sau khi mình đi Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên, xem hết mọi việc, đều giống như ở trong giấc mộng.
- Ha hả, tiểu hữu hạ giới, trong lòng chắc có nhiều nghi vấn!
Đế Hư cầm chén rượu trong tay, nhẹ nhàng thưởng thức, cười nói với Phương Nguyên:
- Để phiền muộn trong lòng, không bằng nói thẳng, có ngờ vực cần giải thích, gặp nạn khó khăn, đợi lòng ngươi thoải mái, chúng ta cùng uống rượu, chúc mừng tiểu hữu phi thăng, thế nào?
Hắn nói rất thản nhiên, Phương Nguyên cũng chỉ có thể trầm mặc.
Xung quanh hắn, Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Giao Long đều là vẻ mặt ngạc nhiên. Bạch Miêu lúc này đã hồ đồ, ngồi bên cạnh Phương Nguyên, quay đầu nhìn nơi này nơi kia, nhìn thật lâu, cũng không chớp mắt.
Sau một lúc sâu, Phương Nguyên mới xoay người hành lễ với những người này, nói:
- Chư vị tiền bối, tuy vãn bối lần đầu gặp nhưng ở hạ giới cũng nghe uy danh chư vị đã lâu. Đừng trách vãn bối vừa gặp mặt mà không thi lễ, thật là trong lòng có nghi vấn, truyền thuyết Thiên Nguyên, chư vị tiền bối vì hóa giải ma chú đại kiếp nạn, tề tụ ở núi Côn Lôn, gặp phải nguyền rủa…
Nói đến chỗ này, hắn hơi ngây người, không nói tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn những người này.
- Ha hả, cho nên Thiên Nguyên đều cho rằng chúng ta đã chết trong hạo kiếp, đúng không?
Trả lời Phương Nguyên là Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ, hắn cười, vẫy tay áo, hỏi lại Phương Nguyên.
Phương Nguyên không nói nhiều lời chỉ gật đầu.
- Lúc hạo kiếp buông xuống, chúng ta cũng cho rằng xúc động cấm kỵ, sẽ gặp trời phạt!
Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ cười cười, nói;
- Nhưng rất nhanh, chúng ta đều ý thức được, đó không phải trời phạt mà là tiếp dẫn, chúng ta mở ra một thông đạo, kinh động trời xanh, nhưng được Tiên Đế coi trọng, trọng khải phi thăng thông đạo, tiếp dẫn chúng ta phi thăng hóa tiên, ngàn năm sau, chúng ta vẫn ở trong Tiên Đế Cung, hợp mưu hợp sức, hiến kế hóa giải đại kiếp nạn, cho đến hôm nay ngươi tới đây!
- Không phải mạt diệt mà là phi thăng?
Nghe được lời này, lòng Phương Nguyên run lên. Tin tức này nếu truyền về Thiên Nguyên sẽ là đại sự cỡ nào? Chỉ sợ cả Thiên Nguyên cũng sẽ bùng nổ… Nhưng khi hắn nghe thấy lời này vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn bọn họ.
Trái tim hắn có rất nhiều nghi ngờ, vốn không phải chỉ vì một câu như vậy sẽ biến mất!
- Tiểu hữu, hạ giới đồn đãi chúng ta nhưng có ai đã từng nhìn thấy xác chết di hài của chúng ta chưa?
Bên cạnh Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ, Dịch Lâu mặc quái y bỗng nhiên mở miệng cười.
Phương Nguyên nghe xong, chậm rãi lắc đầu. Sau hạo kiếp Côn Lon Sơn, quả thật không ai nhìn thấy thi thể những tiền bối này. Nhưng, hạo kiếp kia lợi hại như thế, mạt diệt hết thảy, không lưu lại thi thể cũng là thường tình, cho nên thế nhân cũng chưa từng hoài nghi. Chẳng qua, hiện giờ những người trước mặt nói chuyện này như muốn chứng minh chuyện bọn họ còn sống…
- Huống hồ, nếu thật sự có người muốn mạt diệt chúng ta, chúng ta vì sao ngay cả ý chống cự cũng không có?
Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc cũng cười, mở miệng nói.
Phương Nguyên gật đầu, giống như đây quả thật là một bằng chứng. Những người này quá mạnh, bọn họ từng đại biểu bảy thành lực lượng của Thiên Nguyên hưng thịnh, có cái gì có thể mạt diệt bọn họ? Cho dù có thể mạt diệt, lại có tồn tại gì có thể mạt diệt bọn họ lặng yên không tiếng động? Trừ phi là bọn họ tự mình nguyện ý?
Sắc mặt Phương Nguyên trầm tĩnh, trong lòng xoay chuyển vô số ý niệm, rốt cục, hắn trực tiếp ngẩng đầu, nói:
- Chư vị tiền bối đều được dẫn đến đây, vì sao không để lại lời nào ở nhân gian. Huống hồ, chư vị tiền bối đi đến nơi này, cũng biết Thiên Nguyên hiện giờ có đại kiếp nạn ở ngay trước mặt, phong vũ phiêu diêu, làm sao nhẫn nhịn ngồi xem nhân gian bị giết, độc hưởng niềm vui tiêu dao?
Lời nói như vậy, có thể trực tiếp hỏi ra rất nhiều chuyện mấu chốt. Phương Nguyên cũng cảm giác cục loạn như ma hiện giờ, hết thảy đều nói ra thoải mái.
Nghe xong lời hắn, chúng tu toàn trường trầm mặc một hồi.
- Chúng ta chưa có giờ phút nào không nhớ đến nhân gian!
Sau một lát, Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ mới trầm giọng trả lời, sau đó nhìn về phía Đế Hư làm chủ bữa tiệc, nói:
- Chúng ta ở nơi này vì giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn, giúp đỡ chí tôn Thượng Thiên Tiên Đế, hóa giải trận tai biến này…
- Tiên Đế…
Phương Nguyên trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía Đế Hư, nói:
- Sau khi nhập điện, vẫn còn chưa thỉnh giáo…
- Ta là vị truyền nhân cuối cùng của Đế Thị!
Đế Hư nghênh đón ánh mắt của Phương Nguyên, nhẹ nhàng vuốt cằm, khẽ cười nói:
- Chúng ta ở nơi này nhiều năm, vẫn không quên trọng trách Đế Thị, trở lại Đại Tiên Giới, không muốn thấy thiên địa tuyệt diệt, khô héo muôn đời, quyết định làm theo tổ huấn Đế Thị, nghịch chuyển Hồng Mông. Ngươi có thể xưng ta là Tiên Đế cuối cùng của Đế Thị, cũng có thể xem ta là… chủ cứu thế trong lòng tiên đoán do tổ tiên truyền xuống!
----------oOo----------