Chương 1846: Chủ cứu thế (1)
- Tam Thập Tam Thiên bị tàn phá, nhân gian bị đại kiếp nạn quấy nhiễu, rất nhiều chuyện lạ xảy ra, so với để bổn vương giải thích, không bằng bớt việc, ta mời vài người bạn tốt đi vào tiên đình sớm hơn ngươi, đến bồi bạn với ngươi, bọn họ nói dễ hiểu hơn bổn vương!
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ tay nói:
- Gọi chư hiền tiến đến!
Có người lĩnh mệnh đi, không bao lâu ngoài điện vang lên tiếng bước chân, còn có rất nhiều tiếng cười.
- Ha ha, chúng ta phi thăng từ Côn Lôn đến đây đã ngàn năm rồi, không nghĩ tới hiện giờ có cố nhân tiến đến…
- Trước có Kiếm Si, nay có Tiểu Thánh, khí vận Thiên Nguyên cũng không dứt a…
Hắn Sơn lão quỷ nói.
Nghe thấy ngữ điệu Thiên Nguyên quen thuộc, Phương Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn cửa đại điện. Sau đó hắn nhìn thấy một đám người tiên phong đạo cốt, từ cửa đại điện đi vào, vẻ mặt tươi cười.
Người đi đầu tiên, tử quan tử bào, dáng người vạm vỡ, mang theo khí chất không thể hình dung, phảng phất đại đạo như rồng, vĩnh triền tại thân, dung mạo tuấn mỹ, lại trông rất thân thiết, mang cảm giác gần gũi trời sinh. Phương Nguyên giống như nhìn thấy cố nhân. Nhưng nam tử trung niên trước mắt này ổn trọng hơn vị cố nhân kia, một thân khí cơ như sóng thần núi lở, ẩn giấu trong thân thể bình tĩnh, thanh thản của hắn, chỉ lộ ra ngẫu nhiên, giống như chân long vung vẫy móng vuốt trên hư không.
Người thứ hai mặc quái bào, gù lưng, tướng mạo khá cổ xưa, dáng người thập phần cao lớn, khô gầy, thoạt nhìn thật tầm thường. Chỉ có đôi mắt đen nhánh, bất đồng với người thường, đồng tử tối đen, giống như ám tuyền, giống như khiến người ta chỉ cần liếc nhìn, sẽ chìm vào trong, không thể tự kiềm chế. Vô luận nhìn nơi nào đều có thể xuyên qua hết thảy. Đón lấy ánh mắt của hắn, Phương Nguyên bỗng nghĩ đến, nếu trên đời có người nhìn thấu quá khứ tương lai, như vậy người này nhất định có đôi mắt như vậy!
Người thứ ba là nam tử mặc hoàng bào, khuôn mặt trầm ảo, khí cơ lạnh nhạt. Hắn trời sinh bộ dáng cao quý, cho dù là đúng cùng mọi người trông vẫn nổi bật nhất, có cảm giác cao quý từ nhỏ, trên mặt tươi cười thản nhiên. Vô luận đối với ai cũng là vẻ thân thiết, hòa ái, nhưng vô luận đối với ai cũng là vẻ xa cách như có như không. Đó là thái độ Hoàng tộc trời sinh.
Người thứ tư là nho sinh, cầm trong tay một quyển kinh văn, huyền thước bên hông, tiếng cười thanh minh sang sảng. Ngũ quan của hắn khiến Phương Nguyên cảm thấy quen thuộc, cảm thấy gần gũi, giống như thấy bóng dáng của các chủ Lang Gia và Bạch Du Nhiên…
……
……
Nhìn thấy bọn họ bước vào điện, tươi cười chào mình, cả tâm thần Phương Nguyên đều căng thẳng.
Tuy người tới không phải toàn bộ, nhưng có rất nhiều, chừng hơn mười người, có nam có nữ, có già có trẻ, có người có yêu, còn có người ma đạo mang ma khí tà dị trên người. Những người này, Phương Nguyên chưa từng gặp, nhưng khí cơ và bộ dáng của bọn họ giúp nhận ra thân phận của bọn họ, vì thế hắn càng thêm khiếp sợ. Hắn chậm rãi cúi đầu, một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt ngưng trọng, liếc mắt nhìn thấu những người này đến tột cùng là thật hay giả!
- Ha ha, trong lòng tiểu hữu này vẫn còn nghi ngờ như vậy. Ngươi không cần lo lắng, cứ nhìn kỹ chúng ta!
Ánh mắt những người này nhìn Phương Nguyên giống như không cảm thấy kỳ quái, cười ha hả, mở miệng trêu chọc.
Phương Nguyên nhìn hồi lâu, rốt cục chậm rãi đứng dậy, thi lễ:
- Thiên Nguyên hậu bối, bái kiến chư vị tiền bối…
Gặp những người này, hắn phải thi lễ.
Trước mặt những người này, hắn quả thật là hậu bối Thiên Nguyên…
…. Vô luận thế nào, Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, mình sẽ gặp những người này trong Tiên Đế Cung.
Tuy lần đầu gặp mặt, Phương Nguyên vẫn nhận ra thân phận của bọn họ.
Người thứ nhất đi vào là đứng đầu Đông Hoàng Sơn ngàn năm trước, sư tôn của Đông Hoàng Sơn Đạo Tử! Người thứ hai đi vào là đứng đầu Dịch Lâu ngàn năm trước, cũng là chủ Dịch Lâu đời cuối cùng. Người thứ ba vào là Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc, thúc tổ của Lí Hồng Kiêu. Người thứ tư đi vào là phụ thân Lang Gia Các Chủ, Lang Gia Các Chủ đời trước…
Sau bọn họ còn có rất nhiều người, Phương Nguyên thấy lão bà mặc áo bào tro, dáng người gầy yếu, cả người phủ áo choàng, biết nàng là Thái Thượng Trưởng Lão của Vong Tình Đảo, cũng là người thân phận cao nhất Vong Tình Đảo ngàn năm trước. Nàng từng hầu hạ Bích Du Tiên Tử kiếp nguyên trước, nói về bối phận, cho dù là lão tổ tông của Vong Tình Đảo cũng phải gọi nàng một tiếng sư tỷ!
Nam tử trung niên áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm. Hắn là thế hệ thiên kiêu Tẩy Kiếm Trì từng huy hoàng hai ngàn năm, bối phận đồng lứa với kiếm thủ Tẩy Kiếm Trì, tu vi kiếm đạo, cũng không thua kiếm thủ.
Người có thân hình hùng tráng, khí huyết dũng mãnh, Phương Nguyên cũng biết, đó hẳn là tổ tiên Vạn Yêu, đại yêu tuyệt thế có khả năng thống nhất mười huyết mạch Yêu vực, có thân hình giống thanh yên, giống như tùy thời có thể dung hóa. Đó hẳn là ma đầu lớn nhất Thiên Nguyên từ kiếp nguyên đến nay, cũng là lão quái vạn hóa cuối cùng có thể khởi động uy danh ma đạo, thiên tài ma đạo khó xuất thế…
Thân phận những người này bất đồng, lai lịch bất đồng. Nếu cần tìm điểm giống nhau thì đó là bọn họ đều là người đứng đầu Thiên Nguyên. Bọn họ từng thống lĩnh thời đại, rồi sau đó, bọn họ hội tụ về đây cùng nhau làm vài việc, rồi bỗng nhiên biến mất….