Chương 1845: Thật hay là giả
Trên mặt bọn họ đều lộ thần sắc khó hiểu, nhất là Bạch Miêu, vốn là vẻ mặt khổ sở, thâm thù đại hận, lo lắng ưu thương, nhưng sau khi đến vùng thế giới này, cả người đều ngây ngốc, ngẩn người ngửi hoa cỏ bên cạnh.
- Trước phải cẩn thận hành sự…
Phương Nguyên chỉ có thể nhắc nhở, xoay người nắm tay Lạc Phi Linh… Tay nắm vào khoảng không, nhưng Lạc Phi Linh cười hì hì, nắm lại tay hắn. Cảm giác mềm mại trong tay, Phương Nguyên an tâm không ít, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Việc có khác thường tất có yêu dị, đây vốn là địa phương hung hiểm nhất, lại an nhàn như thế, nhất định có vấn đề.
Nhưng khi hắn định quan sát cả thế giới này, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh, sau đó nhìn thấy tiên vân bay đến. Trong đám mây này là hai tiên đồng, trong tay cầm theo lẵng hoa, một người cười hì hì, một người mặt lạnh như tiền, liếc mắt đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới. Hai tiên đồng mở miệng nói:
- Nếu tiên gia đã đến nơi này thì là người Siêu Thoát, Tiên Đế đặc biệt hạ lệnh chúng ta, đến đón tiên gia nhập điện!
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Phương Nguyên hơi kinh ngạc.
Hắn lấy thần thức tra xét, có thể cảm giác, hai tiên đồng này là người thật. Hiện giờ bọn họ tiến đến, có nghĩa là vị Tiên Đế nào đó đã nhận ra Phương Nguyên đến đây, hạ lệnh hai người bọn họ tiến đến đón Phương Nguyên nhập điện.
- Chẳng lẽ nói, Tiên Đế thật sự đang an tọa trong cung?
Lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, trong đầu trong nháy mắt xẹt qua nhiều ý niệm.
Phương thế giới này là thật hay là giả?
Tiên Đế trong cung là thật hay là giả?
Có nên đi đánh giá hay không?
Sau khi bất động, hắn liền hạ quyết định, nhẹ giọng nói:
- Vậy mời dẫn đường!
- Tốt lắm, Tiên Cung có quy củ Tiên Cung, các ngươi mau đi theo, đừng nhìn loạn làm loạn!
Hai đồng nhân dặn một câu, nhảy chân sáu dẫn đường. Phương Nguyên đi sau bọn họ, những người khác đi phía sau Phương Nguyên. Tuy hai đồng nhân không để bọn họ nhìn loạn làm loạn nhưng tới nơi cổ quái này, ai có thể không nhìn loạn. Ánh mắt vội vàng đảo qua bốn phía, muốn chứng kiến hết thảy đến tột cùng là thật hay giả.
Nhưng khiến bọn họ cảm giác cổ quái là dọc đường đi này, gặp thanh sơn nước biếc vô tận, trân cầm dị thảo, thấy vô số sơn tuyền tiên ngọc, xanh um tươi tốt. Trong Đại Tiên Giới tàn phá này, hết thảy đều có vẻ chân thật như thế, nhưng vô luận bọn họ nhìn thế nào, nghiên cứu thế nào, đều phát hiện đây là chân thật. Bọn họ đích xác đi vào thế giới như tiên cảnh.
Giống như đi hồi lâu trên thềm đá bạch ngọc này, như là không trải qua bao lâu, bọn họ đã đi lên tiên đài, ngẩng đầu nhìn, gặp phải thiên cung cao ngất trong mây, hành lang rộng rãi, điêu văn tinh mỹ, trước điện sắp hai hai Thần Vệ trấn thủ, tiên uy trầm trọng. Trước điện một vùng trong lành, dưới trời chiều, tỏa ra nhiều kim quang sáng chói, xa hoa.
- Ha ha, khách quý đến cửa, không thể tiếp đón đúng lúc, mong thứ tội…
Trong cung truyền ra tiếng cười dài, có hai cánh tử môn mở ra, chỉ thấy bên trong là điện phủ hoa mỹ, phía cuối có một vương tọa, phía trên chư bàn có đám nô bộc vây quanh một nam tử mặc tử bào, đội khăn che ngọc quan, bất nộ tự uy, trên người phủ đầy đạo khí Hồng Mông, ẩn chứa pháp tắc đại đạo, nhẹ nhàng mở miệng, dẫn động thiên địa nổ vang không thôi.
- Tiên Đế?
Phương Nguyên thấy nam tử kia, thân hình cũng chấn động, ngừng chân.
Hắn từng nhìn thấy dáng người Tiên Đế trong tấm bia đá, so với người trước mắt, vô luận là khí chất hay bào phục đều là độc nhân vô nhị.
Nhất là đại đạo quấn quanh đối phương, cảm giác nắm giữ thiên địa, chỉ có Đế Thị mới có.
Đại Tiên Giới đã tan biến, Tam Thập Tam Thiên tĩnh mịch một vùng, nhưng ở Thái Hoàng Thiên này lại có Tiên Đế an tọa?
Nếu như thế, vô số vấn đề làm khó mình lại là chuyện gì?
- Ta là Đế Hư, hôm nay nhìn thấy mấy vị cố nhân thiên kiêu hạ giới, vui mừng vô cùng, mở thiết yến!
Đế Vương trên điện cười to mở miệng, thập phần sang sảng, đi xuống dưới từ vương tọa, nhẹ giọng phân phó. Thị nhân hai bên bưng lên bàn món ăn quý và tiên nhưỡng kỳ lạ, đặt lên nội đường. Sau đó Đế Vương ngồi ở vị trí trên đầu, mời đám người Phương Nguyên nhập tọa.
- Ký lai chi, tắc an chi…
Phương Nguyên ngồi xuống, nhưng trái tim tính toán, làm sao mở miệng.
- Khí vận hạ giới không dứt, đạo hữu có thể tới đây, có thể thấy được tu hành không tầm thường, thiên tư hơn người!
Vị Đế Vương kia nâng chén lên mời, cười nói với Phương Nguyên:
- Rồng trong Kí Vi Trì, cưỡi mây trong sương mù, bao trùm cửu thiên, sớm gặp đạo hữu thiên tư như thế, bổn vương đã sớm đến đón. Nhưng nhất thời sơ sẩy, suýt nữa lầm tiên cơ, may mắn đạo hữu tự mình phi thăng nhập thiên, hôm nay đến tiên điện của ta, hai người chúng ta thật có duyên phận cộng tham đại đạo, ngao du Hoàn Vũ. Đến đây, thưởng thức chén rượu này!
Lạc Phi Linh, Bạch Miêu và Giao Long, Di tộc Thiên Đình xung quanh quay đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn rượu trong bích thủy, chậm rãi ngẩng đầu, trực tiếp hỏi:
- Tiểu tu hạ giới, xông vào tiên đình, phàm tâm hồ đồ, vẫn không hiểu, hiện giờ bụng đầy ngờ vực, không hiểu đạo lý, mong đạo hữu giải thích nghi hoặc cho ta…
- Ha hả…
Tiên Đế nghe vậy, nhẹ nhàng cười, nói:
- Không cần buồn phiền, bổn vương biết trong lòng ngươi suy tính cái gì.