Chương 1844: Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên (2)
Đại môn Thanh Đồng lần nữa rơi xuống vực sâu, cả vùng tiểu thế giới cũng biến mất theo, chỉ chừa lại một vùng tuyệt địa…
Ma tức hắc ám vô cùng vô tận vọt tới từ bốn phương tám hướng, lấp đầy vùng sơn cốc. Những ma vật hắc ám dữ tợn, lạnh lùng, thử thăm dò vùng địa vực này, đợi phát hiện nơi này không có tồn tại cấm kỵ gì, một đám dần hưng phấn, chạy nhanh vào trong vùng khu vực này, cắn nuốt lẫn nhau, tranh đoạt lãnh địa khổng lồ
Đối với đám người Phương Nguyên, trong phút chốc bước vào đại môn Thanh Đồng đã tập trung tinh thần cao độ.
Tại thời điểm này, bọn họ giống như là người vươn tay thăm dò động, ai cũng không biết đưa tay vào hang động tối như mực này sẽ lấy được vàng bạc châu báo hay bị độc xà cắn, hết thảy chỉ có thể dựa vào vận khí định đoạt!
Ánh sáng trước mắt dần hắc ám, không thấy vạn vật.
Phương Nguyên biết hiện giờ mình đi Thái Hoàng Thiên, cũng chính là ngọn nguồn ma tức hắc ám của Thiên Đình Đế Cung lúc trước. Trong Hoàn Vũ, không có nơi nào có ma tức hắc ám nồng đậm hơn nơi này. Cho nên cho dù nảy sinh tồn tại khủng bố gì, vậy cũng là ở trong dự kiến, chỉ là mình đến tột cùng có thể ngăn cản nổi không… Trong lòng thật không nắm chắc!
Phương Nguyên biết tu vi hiện giờ của mình lúc ở Thiên Nguyên không thể sánh bằng, ít nhất hắn có thực lực tương đương lực lượng vượt qua Đại Thừa, nếu ở Thiên Nguyên, kia có thể không sợ tồn tại gì. Nhưng hiện giờ dù sao mình cũng đang ở Đại Tiên Giới, nơi này từng là thế giới huy hoàng nhất, cảnh giới tu hành nơi này vượt xa Thiên Nguyên nhiều!
Siêu Thoát Cảnh!
Đế Cảnh!
Siêu Thoát Cảnh là cảnh giới người trường sinh bất hủ đạt tới hắn nhìn thấy trong tấm bia đá, cũng là cảnh giới mới thôi diễn ra trong đại chiến hai đế Huyền Hoàng tranh đấu. Loại cảnh giới này, vượt qua Đại Thừa, đạt đến cảnh giới đồng thọ cùng thiên địa…
Vô luận là Tứ Đại Thần Vệ từng trông coi Đế Trì hay là Thần Đế chư tộc nghịch thiên trong tấm bia đá đều là cảnh giới này.
Mà trên cảnh giới này còn có tồn tại cao hơn! Đó là cảnh giới Tiên Đế Phương Nguyên từng thấy! Vô luận là trong tấm bia đá hay là trong hệ thống tu hành đều không đề cập qua cảnh giới này. Đó chính là Đế Cảnh! Chính là quân lâm chư thiên, cảnh giới Tiên Đế cao nhất!
Hiện giờ, ý tưởng trong lòng Phương Nguyên rất đơn giản, chỉ mong không gặp phải tồn tại trên cảnh giới Siêu Thoát…
Ôm ý niệm này trong đầu, trong nháy mắt hắn bước vào sau cửa Thanh Đồng, thần kinh lập tức căng thẳng, giống như tinh sa màu bạc do tinh thần vô tận tụ lại, bao phủ quanh thân hắn, bảo vệ toàn thân hắn. Thần thức một thân hắn mau ngưng tụ lại, vội vàng nhìn quét qua xung quanh. Cho dù trong nháy mắt có vô số Thiên Ma đánh tới, vậy cũng phải liều mạng với bọn họ một trận!
Nhưng kỳ quái chính là…
…. Cái gì cũng không có!
……
……
Phương Nguyên ngạc nhiên mở to hai mắt, cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu.
Sau đó hắn liền phát hiện, hiện giờ chính mình đứng dưới một tòa tiên sơn đồ sộ, trước mắt chính là một tòa tiên sơn cao đến đỉnh, giống như tâm Hoàn Vũ, thiên địa vạn vật, mình đứng dưới chân, vũ trụ hồng hoang, vận đổi sao dời. Tòa tiên sơn kia chính là tồn tại loại này, tạo cảm giác đây là tòa núi cao nhất, trời sinh đứng trên vạn vật.
Một thềm đá bạch ngọc không thấy cuối đường, uốn lượn mềm mại, từ phía trên núi cao rất xa, một đường tản ra dưới chân hắn. Phía trên tiên sơn cao cao kia giống như có thể nhìn thấy lầu các tiên điện vô tận, mơ hồ nghe được tiếng tụng kinh giảng đạo.
Về phần Thiên Ma hắn lo lắng trước đây, hoàn toàn không có một con.
Nhìn thiên địa xung quanh, đừng nói Thiên Ma, thậm chí ngay cả ma vật hắc ám cũng không có một con.
Ở trong này, ngay cả ma tức hắc ám cũng không nhìn thấy.
Nếu không phải hình dung nơi này là Tiên giới, Tiên giới độc nhất vô nhị trong tưởng tượng của Phương Nguyên, đây sẽ là nơi tu hành lý tưởng.
- Tại sao có thể như vậy?
Phương Nguyên ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy tinh thần vận chuyển xung quanh, giống như gần ngay trước mắt, giống như bảo thạch lơ lửng giữa không trung, cúi đầu là có thể nhìn thấy xa xa có tiên sơn, có sông lớn, có phi cầm dị thú bay lượn giữa không trung, tiên khí dâng trào cuồn cuộn, xen lẫn trong gió. Đạo khí thuần túy đến cực điểm, tinh thuần đến cực điểm, không có chút khuyết điểm, chính là vật người tu hành mơ ước tha thiết…
Loại lực hấp dẫn này còn mạnh hơn người tham tiền thấy núi vàng hay sắc quỷ thấy tiên tử kiều mỵ.
Phương Nguyên thậm chí cảm nhận được hơi thở đại đạo bên trong. Giống như mình không nên vất vả tu hành, ở khu vực này tu hành đã có thể lĩnh ngộ đại đạo vô tận!
Cúi đầu nhìn, có thể thấy dưới thềm đá linh huy di động, dị thảo tràn ngập bảo khí. Phương Nguyên tùy tay chém một gốc dị thảo, cầm trên tay xem xét, phát hiện đây lại là gốc tiên thảo tự uẩn pháp tắc, hơn nữa vô luận hắn dùng phương pháp nào nhìn, tiên thảo này đều chân thật. Pháp lực sắp khô cạn của hắn, khi ngửi thấy khí cơ của tiên thảo này liền chậm rãi tăng lên…
- Không đúng, hết thảy những chuyện này đều không đúng…
Phương Nguyên nhìn hết thảy xung quanh, thần sắc dần mờ mịt.
- Đây là xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta đã đến Tiên giới chân chính rồi sao?
Xung quanh đồng dạng vang lên tiếng kinh nghi, Bạch Miêu, Giao Long, Lữ Tâm Dao, sinh linh Di tộc Thiên Đình đã đến bên người mình.