Chương 1850: Chân tướng
Ma tức hắc ám quả thật bùng phát bởi Tam Thập Tam Thiên, nhưng đại kiếp nạn lại không có quan hệ với Tam Thập Tam Thiên.
Nếu thật như Đế Hư nói, trước khi vị Tiên Đế cuối cùng của Thiên Đình vẫn lạc, vô số bố trí tạo ra, trong đó đặc biệt có bố trí phòng ngừa ma tức hắc ám lan tràn, sau đến tột cùng lại xảy ra chuyện gì?
Đối với hắn, đây mới là quan trọng nhất! Dù sao, lần này hắn tiến vào Đại Tiên giới vì giải quyết đại kiếp nạn! Vận mệnh nhân gian khó lường bao nhiêu, thời gian cấp bách, làm sao hóa giải đại kiếp nạn mới là quan trọng!
Giống như nhìn ra việc Phương Nguyên để ý, giọng Đế Hư trầm lại, vẻ mặt vẫn thật bình thản nhưng mơ hồ có bi ai:
- Tổ Tiên năm đó thấy đại thế đã mất, trước khi vẫn lạc, chỉ kịp làm vài việc. Việc thứ nhất, thôi diễn quá khứ tương lai, định ra một đường sinh cơ của Tam Thập Tam Thiên, bởi vậy làm trước vài bố trí, chờ đợi người cứu thế đến. Việc thứ hai, lấy đại pháp lực chặt đứt liên hệ giữa Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên, tránh ma tức lan tràn, nhuộm lấy tổ địa chúng tiên…
Phương Nguyên nghe đến đây, khẽ nhíu mày:
- Tiên Đế vì sao coi trọng Thiên Nguyên?
Hắn từng xem lịch sử trên tấm bia đá, khi Đại Tiên Giới phát triển, phồn vinh hưng thịnh, cao thủ nhiều như mây, Thiên Nguyên thật sự nhỏ bé, lạc hậu, thậm chí cũng không bằng nhất thiên trong Tam Thập Tam Thiên. Mà cái này, hắn cũng khó hiểu, ngay cả Tam Thập Tam Thiên cũng tan biến, Tiên Đế lại muốn phế đi đại giới lớn như vậy, che chở Thiên Nguyên…
Đế Hư nghe vấn đề này, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng cười, nói:
- Có lẽ tổ tiên có tính toán của riêng hắn!
Bạch Miêu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, không mở miệng. Giao Long lại bị xúc động đến cái gì, chợt đăm chiêu.
Phương Nguyên không mở miệng nữa, lẳng lặng nghe Đế Hư nói tiếp.
Đế Hư nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:
- Tổ tiên thần thông vô tận, tính toán không sai sót, tự nhận làm đủ chuẩn bị, lúc này tự mình mất đi trong bi thương, nhưng cho dù là hắn cũng không tính đến một chuyện…
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhìn Đế Hư.
Đế Hư thản nhiên nói:
- Lòng người!
Hai chữ đơn giản như vậy, trái tim Phương Nguyên bỗng run lên.
Sắc mặt Đế Hư trầm xuống, nói:
- Tiên Đế vì bù lại mối họa năm đó, chuẩn bị rất nhiều, phong ấn Đế Trì Thái Hoàng Thiên, che chở tổ địa Thiên Nguyên, lấy một thân pháp lực nghịch chuyển đọa ngyên cho Thập Bộ Đế Khúc trung thành và mạnh mẽ nhất bên người mình, chuẩn bị bọn họ có thể sống sót sau tan biến, để bọn họ chờ đợi người cứu thế đến!
- Thập Bộ Đế Khúc?
Phương Nguyên nghe xong, quay đầu liếc mắt nhìn tộc trưởng Cam Kì. Hắn biết, bộ tộc của tộc trưởng Cam Kì từng là một Tiên tộc đi theo bên người Tiên Đế. Tổ huấn của bọn họ là phụng mệnh Tiên Đế, sinh tồn trong Đại Tiên Giới đang tan biến, đau khổ chờ đợi, đợi người cứu thế xuất hiện. Nhưng hắn cũng từng nhìn thấy trên tấm bia đá, Tiên Đế cuối cùng nghịch chuyển Hồng Mông, tru diệt vạn tộc, ít nhất còn có mười bộ Tiên tộc trung thành với Tiên Đế, giúp đỡ giết tứ phương. Bởi vậy đến lúc cuối cùng, chín bộ Tiên tộc khác đi nơi nào, quả thật vẫn là bí ẩn…
- Ngươi đoán không sai!
Đế Hư nhìn thoáng qua tộc trưởng Cam Kì:
- Bộ này chính là một bộ của mười bộ Tiên tộc Tiên Đế lưu lại, kỳ danh Đồ Long. Bọn họ canh giữ trong Đại Tiên Giới tàn phá, sống sót đến nay, trung thành với Tiên Đế. Có thể khó nói, đương nhiên, có lẽ bởi vì trong bộ tộc này của bọn họ cuối cùng vẫn không xuất hiện thiên tài chân chính, cho nên chỉ có thể duy trì trung thành!
- Hửm?
Phương Nguyên nghe lời của Đế Hư, nghe được ý khinh miệt, trái tim hơi không vui. Một đường đến đây, tộc trưởng Cam Kì giúp hắn nhiều lắm. Tuy bọn họ bởi vì tìm kiếm giải thoát nhưng vẫn khâm phục bọn họ có thể bảo hộ tín niệm nhiều năm như vậy ở trong thế giới tuyệt vọng, lúc này tự nhiên không thích nghe Đế Hư nói bọn họ như vậy, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Hắn chỉ nhìn Đế Hư, nói:
- Chín bộ khác đâu?
- Đây là đều ta muốn nói!
Sắc mặt Đế Hư hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
- Chín bộ khác, giống Đồ Long, vốn phụng mệnh ẩn giấu trong Đại Tiên giới tàn phá, chờ người cứu thế trở về. Tiên Đế phi thường tín nhiệm bọn họ, tin tưởng trung thành của bọn họ, phó thác rất nhiều bố trí quan trọng dùng mệnh mình đổi lấy cho bọn họ. Vốn tưởng rằng bọn họ thật như mình nghĩ, cam đoan di chỉ của mình thành công…
- Nhưng đáng tiếc….
- …. Lòng người khó lường!
Phương Nguyên dần nhíu mày, nghe chăm chú lời của Tiên Đế.
Trên mặt Đế Hư dần lạnh lẽo, còn có bất đắc dĩ, nói:
- Đế Khúc Thập Bộ, lúc đầu quả thật duy trì trung thành, chỉ giữ trạng thái ẩn núp. Nhưng ai cũng không ngờ tới, dần dần, bọn họ lại thay đổi, tổ tiên tính toán hết thảy, duy độc không thể tính đến lòng người, giống như lúc trước hắn không tính đến việc vạn tộc sẽ chống lại trời. Sau đó hắn cũng không tính đến việc phản bội của Đế Khúc Cửu Bộ. Giữa thiên địa, hết thảy đều có thể đoán được, có thể tin tưởng, nhưng lòng người, duy chỉ có lòng người, vĩnh viễn không thể tin…
- Không biết trong thế giới tan biến kia, chờ bao lâu, trong Đế Khúc Thập Bộ rốt cục có người không đợi được nữa!
Khi Đế Hư nói lời này, thanh âm hơi nặng nề. Nhưng Phương Nguyên nghe xong, cũng không cảm thấy bất ngờ.