Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1852 - Chương 1853: Vô Ưu Thiên (1)

Chương 1853: Vô Ưu Thiên (1)
- Chư vị hẳn là hiểu được, Thiên Nguyên hiện giờ đúng là bị tai nạn, rắc rối hoành hành, ma thần chuyển sang kiếp khác, tranh đoạt nhân gian, đại chiến thiên hạ khởi dậy, nhân gian yếu ớt không chịu nổi, tuyệt không chịu nổi đại kiếp nạn buông xuống lần nữa. Mà nay, đại kiếp nạn chỉ còn mười năm sẽ buông xuống. Chúng ta chờ nổi thì nhân gian cũng không chờ nổi. Cho nên, quan trọng nhất trước mắt là hóa giải đại kiếp nạn!

Chúng tu núi Côn Lôn nghe lời Phương Nguyên, hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu, tất cả đều gật đầu.

Đế Hư liền nói:

- Ý của ta là nếu Phương tiểu hữu đã đến, đủ thấy kinh tài tuyệt diễm, mong lưu lại giúp ta một tay, một lòng thôi diễn phương pháp nghịch chuyển Hồng Mông. Nhưng nghe ý của Phương tiểu hữu, ngươi vẫn muốn rời đi trước…

- Nhân gian không yên ổn, ta làm sao yên tâm ở chỗ này!

Phương Nguyên nói với Đế Hư:

- Nếu có biện pháp, hóa giải đại kiếp nạn trước, vậy tự nhiên có ý định lưu lại!

Đế Hư nghe xong, nhẹ nhàng ôm tay, cười nói:

- Lời này nói đúng!

Hắn thoải mái đồng ý ý kiến của Phương Nguyên, nhưng sắc mặt đám người núi Côn Lôn đến lại hơi nặng nề, sau một lúc lâu, Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc nhanh cúi đầu nói:

- Phương tiểu hữu, tâm ý của ngươi, chúng ta hiểu được. Lúc bắt đầu phi thăng đến đây, tâm ý chúng ta cũng giống ngươi, vẫn muốn phá hủy trời thiên ngoại, trước hóa giải đại kiếp nạn nhân gian rồi nói sau. Chỉ tiếc, có vài việc không như ngươi tưởng tượng. Nếu thiên ngoại dễ dàng phá hủy như vậy, chúng ta không tất yếu ở nơi này đau khổ thôi diễn nghịch chuyển Hồng Mông!

Phương Nguyên nhìn hắn, nói:

- Trời thiên ngoại rất mạnh sao?

Chúng tu nghe lời này, hai mặt nhìn nhau, cười khổ. Trời thiên ngoại đương nhiên rất mạnh.

Phương Nguyên rất nhanh hiểu hết thảy.

Di tộc Đế Khúc nắm giữ tiên bảo và đạo khí Đế Hiên năm đó lưu lại, nhờ thiên ngoại mở ra thiên ngoại, vĩnh lưu thế ngoại, mượn đại trận dẫn ma tức vào nhân gian. Bọn họ đương nhiên rất mạnh, nhiều năm qua, bọn họ trải qua đại tai biến, từng hóa thành sinh linh hắc ám, cuối cùng giãy khỏi trói buộc của Tiên Đế lưu lại, lần nữa hóa thành sinh linh. Cảnh giới hiện giờ của bọn họ rất khó phỏng đoán, đứng đầu trời thiên ngoại, tự xung Tiên Vương, nói không chừng bọn họ đã sắp tiếp cận thực lực Tiên Đế năm đó.

Càng nắm chắc, tiên bảo cao nhất bọn họ nắm giữ từ Đại Tiên Giới, nó có thể yếu hơn Tiên Đế bao nhiêu?

Vô luận là người từ núi Côn Lôn đến hay là Đế Hư, đều muốn đánh vỡ trời thiên ngoại.

Đánh vỡ trời thiên ngoại, thu lại đạo khí tiên bảo Tiên Đế di lưu. Tốc độ bọn họ nghịch chuyển Hồng Mông sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ là bọn họ không thể làm, mới kéo dài đến hôm nay!

Về mặt nào đó, bọn họ thậm chí ngay cả ngoại thiên cũng không thể đi vào!

- Trời thiên ngoại, sở dĩ tên thiên ngoại vì ngoài Tam Thập Tam Thiên, trọng thiên khai địa, hàng rào ngày đó vốn là phòng ngự cực mạnh. Bọn họ mượn pháp tắc thiên địa, không để ý chuyện bên ngoài, trừ phi bọn họ tiếp dẫn, nếu không ai cũng không vào được, càng đừng nói là trấn áp hay thuyết phục bọn họ? Từ khi Đế Hư trở về, lần lượt mời gọi bọn họ mấy lần. Chỉ tiếc cuối cùng ngay cả mặt bọn họ cũng không gặp, cũng bởi vì vậy, chúng ta chỉ có thể trong mấy ngàn năm qua, mong mọi người bình an, ai cũng không thể làm gì ai…

Đón lấy đề khó này, cho dù là Phương Nguyên cũng không có biện pháp tốt gì. Hắn không vội tỏ thái độ mà ứng đối với yêu cầu của Đế Hư, trước lưu lại đây.

Trong thời gian mấy ngày, hắn tự hỏi, hoặc cái gì cũng không làm. Mỗi ngày chỉ đi dạo với Lạc Phi Linh, thưởng thức Tiên Đế Cung được khôi phục quang cảnh như xưa, hưởng thụ nhàn hạ khó có được.

Đế Hư cũng không ép buộc hắn, hết thảy của Tiên Đế Cung, tùy ý để hắn dạo chơi, thưởng thức.

Vài tiền bối Côn Lôn Sơn cũng thường xuyên mời hẹn, nói chuyện thú vị của chư bàn Thiên Nguyên, giải tỏa nỗi nhớ.

Qua mấy ngày như thế, lúc Phương Nguyên đi dạo ở trong Tiên Sơn sau Tiên Đế Cung, phía trên tảng đá lớn phía sau, thấy một người quen thuộc. Người kia mặc áo bào trắng vô cùng đơn giản, bên hông treo một thanh kiếm, hắn bị tiếng bước chân đánh thức, nhíu mày, chỉ đối mặt thạch bích, giống như tỉnh lại không tỉnh, cho dù nghe tiếng bước chân của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng không ngẩng đầu.

- Từ biệt ở U Châu, lần này gặp tiền bối, vãn bối thật may mắn!

Phương Nguyên gặp hắn, tiến lên bái kiến, thi lễ chân thành, lời nói thẩn khiết.

Người ngồi xếp bằng trên tảng đá, chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, rồi quay đầu, nhìn thạch bích.

Phương Nguyên lại thi lễ:

- Cáo từ!

Cầm tiên chiếu trong tay, Phương Nguyên rời khỏi Thái Hoàng Thiên.

Đối với một vùng tiên khí cuồn cuộn, hắn cưỡi lên pháp thuyền. Thuyền này là tiên phẩm Thiên Đình, còn tốt hơn thuyền tộc trưởng Di tộc Thiên Đình tư tàng. Phía trên phủ đầy đạo văn, còn có một ít trận pháp. Những trận pháp này đều do đám người Đế Hư thôi diễn, có thể tản ra thần văn kỳ dị, khiến một đám ma vật hắc ám giống như không nhìn thấy pháp thuyền. Có pháp thuyền này, có thể đi qua nơi hung hiểm bao phủ toàn ma tức hắc ám tương đối an toàn, không cần phải đánh giết bừa bãi.

Đứng vững trên đầu pháp thuyền, tay áo Phương Nguyên bay bổng, đối mặt ma tức hắc ám vô tận kia. Quay đầu nhìn lại, chỗ Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên vẫn là một vùng lưu quang tràn ngập. Giữa thiên địa hắc ám vô tận, chỗ quang minh duy nhất giống như một viên minh châu, tản ra quang mang nhu hòa thần thánh, vạch ra một không gian trong thiên địa đầy ma tức hắc ám, khởi động một vùng tiên ý, có thể khiến người ta nghỉ ngơi nhàn hạ một lát.
Bình Luận (0)
Comment