Chương 1854: Vô Ưu Thiên (2)
Nhưng ma tức hắc ám vô tận quá khổng lồ, quá trầm trọng rồi. Giống như ánh nến đối kháng cả đêm tối.
- Li Hận Thiên, Vô Ưu Thiên, Vong Sầu Thiên…
Quay đầu nhìn phía trước, trong lòng Phương Nguyên chậm rãi hiện lên tất việc từ lúc xuất phát.
Ngọn nguồn đại kiếp nạn Thiên Nguyên là ba phương trời thiên ngoại!
Theo lời đám người Đế Hư nói với mình, Ly Hận, Vô Lưu, Vong Sầu này, nhờ vào Đế Khúc Thập Bộ trải qua chinh chiến và chém giết vô tận, cuối cùng thắng được, cũng mang theo tiên bảo và đại trận Tiên Đế lưu lại, rời khỏi Tam Thập Tam Thiên, ra vùng thiên ngoại lập lại thiên địa, dẫn tộc nhân của mình thành tựu vùng trời thiên ngoại bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, rời xa quê hương tai kiếp.
Theo tên của bọn họ, giống như có thể nhìn thấy mục đích bọn họ hướng tới.
Lúc này, Phương Nguyên phải đi ba vùng thiên ngoại này, giải quyết vấn đề đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Ngọn nguồn của đại kiếp nạn Thiên Nguyên ở trong ba vùng trời thiên ngoại này.
Trong tay hắn có tiên chiếu Đế Hư viết riêng cho hắn, cũng khiến hắn mang danh nghĩa tiên sứ Thiên Đình, tiếp đón chủ trời thiên ngoại, thương thảo phương pháp làm sao nghịch chuyển Hồng Mông, che chở tổ địa. Đến tột cùng tiên chiếu này có tác dụng hay không, ai cũng không dám nhiều lời. Dù sao ngay cả chính Đế Hư cũng chưa từng đối mặt với trời thiên ngoại, đối phương cũng không để ý đến truyền nhân Đế Thị hắn.
Cho nên, hết thảy đã định Phương Nguyên sẽ khó khăn thế nào, không biết kết quả ra sao.
Nhưng có biện pháp gì? Phương Nguyên nhất định phải đi, bằng không sẽ bị giết dưới đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Cho nên mình nhất định phải đi, chẳng những phải đi mà còn nhất định phải giải quyết được vấn đề này!
Phương Nguyên áp chế pháp thuyền, tản ra thần quang dày đặc, biến mất trong bóng tối vô tận, giống như đom đóm bị hắc ám cắn nuốt. Phía sau hắn, trên đỉnh Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên phát ra quang minh, Đế Hư mặt mũi giống như ngọc thạch, khởi động vùng tiên giới, khoanh tay đứng trên cao, lẳng lặng nhìn Phương Nguyên rời đi, thật lâu không nói nên lời.
- Bệ hạ, Phương Tiểu Thánh Nhân biết rõ lần này đi không có bao nhiêu hy vọng, vì sao nhất định phải đi?
Bên người Đế Hư, một lão nô còng lưng cung kính hỏi.
Trên mặt Đế Hư lộ ra biểu tình phức tạp, sau một lúc lâu mới nói:
- Nhân tâm khiếm khuyết!
Lão nô khom người, chờ hắn tiếp tục nói.
Đế Hư cười nói:
- Bởi vì nhân tâm khiếm khuyết nên sẽ làm rất nhiều việc ly kỳ, hoặc ngu xuẩn, hoặc cố chấp, hoặc điên cuồng. Hắn đến từ Thiên Nguyên, đến từ nhân gian, thiên tư kinh người, lĩnh ngộ cấm kỵ, đã bước nửa bước vào bất hủ, nhưng vẫn tránh không được có tật xấu, vô luận cường đại thế nào đều sẽ có vấn đề càng trí mạng!
Lão nô kia ngẩng đầu, hơi chờ mong câu trả lời của hắn.
Đế Hư nở nụ cười, nói:
- Đó là gánh vác trách nhiệm vô vị lên người!
- Tuy hắn thông minh tuyệt đỉnh, tu hành cận đạo, nhưng chỉ cần có tật xấu này, vậy hết thảy chuyện hắn làm đều có thể dự đoán trước. Đại khái đây là nguyền rủa lớn nhất của nhân tâm khiếm khuyết đi, luôn giống con kiến, làm việc theo quy luật!
- Tam thiên Ly Hận, Vô Ưu, Vong Sầu, ai cũng có sở trường riêng. Ly Hận Thiên nắm giữ đạo khí Vãng Sinh Thần Sương, còn Vô Ưu Thiên nắm giữ pháp bảo bản mạng của Tiên Đế cuối cùng năm đó, Vô Uyển Khổ Hải. Vong Sầu Thiên nắm giữ Thái Sơ Bảo Thụ. Ba vùng trời thiên ngoại cùng lúc bảo hộ cổ trận Thiên Đình cực mạnh, sáu đại trận luân hồi, nhờ vào đây che chở thiên ngoại…
- Ba phương thiên địa, bảo hộ xa xa, rút giây động rừng!
- Bằng vào thực lực và nội tình của ba vùng thiên địa này, ta sợ không làm gì được bọn họ. Không chỉ có ta, cho dù là Đế Hư, thêm vào tất cả sinh linh trong Tiên Đế Cung hiện giờ. Sinh linh Di tộc cũ Đồ Long cũng rất khó làm gì được bọn họ. Cho nên, nếu muốn làm gì, cũng chỉ có thể đi từng bước, quan trọng nhất là tiến vào ba phương trời thiên ngoại rồi nói sau!
Cả đường đi, Phương Nguyên cân nhắc trước sau, cân nhắc rất nhiều.
Đối với chuyện hắn suy nghĩ trong lòng, Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu, Giao Long,… ai cũng không thể hỏi. Khi ở Tiên Đế Cung, bọn họ cũng nghe được Đế Hư kể lại chuyện cũ, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào đều là một vùng tuyệt vọng.
- Ngươi đã chắc chắn phải đi trời thiên ngoại sao?
- Không đi không được!
- Nhưng chúng ta căn bản không biết trời thiên ngoại là thái độ gì, cục diện thế nào!
Đối mặt với quyết định của Phương Nguyên, bọn họ lo lắng nói:
- Chúng ta thậm chí không biết Thái Hoàng đến tột cùng là thật hay giả…
Đây đều là những vấn đề bọn họ phải đối mặt.
Áp lực trên đỉnh đầu như núi, trước mắt là sương mù vô tận, bên người toàn là hung hiểm.
Đối mặt với vấn đề này, Phương Nguyên chỉ có thể bình tĩnh trả lời:
- Không sợ phù vân che mắt, trái tim chỉ cần không thay đổi!
Nghe được lời này của Phương Nguyên liền không có ai nói gì với hắn nữa.
Trước sau trái phải không giống là lối đi, vậy chỉ có thể dựa vào trực giác tiếp tục đi.
Bất kể thế nào cũng không được đánh mất dũng khí bước tiếp!
Đám người Đế Hư đã miễn cưỡng nghịch chuyển, chữa trị, chỉ có vùng thiên địa xung quanh Tiên Đế Cung Thái Hoàng thiên. Ngay cả Thái Hoàng Thiên to như vậy cũng có bộ phận lớn bao phủ trong ma tức hắc ám, càng đừng nói vùng thiên địa khác. Cũng may đám người Phương Nguyên có chiến thuyền, không trải qua nhiều hung hiểm lắm.