Chương 1855: Sinh linh Vô Ưu (1)
Bọn họ chậm rãi đi trong bóng đêm vô tận, đột phá một vùng thiên địa, xuất phát theo hướng trời thiên ngoại đám người Đế Hư chiếu sáng. Đi liên tục hơn một tháng, đi ngang qua rất nhiều thế giới, rốt cục đến vùng thiên địa phía trước…
Nơi này đồng dạng cũng là nhất thiên trong Tam Thập Tam Thiên, nhưng tan tành hơn nhiều chư thiên xung quanh. Ở trong này, khiến người ta cảm nhận được lạnh lùng cô tịch, giống như cuối đường của vũ trụ Hoàn Vũ, thậm chí ngay cả ma vật cũng không thấy được bao nhiêu, chỉ có ma tức vô tận cuồn cuộn.
Nơi này, đừng nói là tung tích của trời thiên ngoại, thậm chí không nhìn thấy dấu vết tồn tại sinh linh nào.
Nhưng Phương Nguyên biết, Ly Hận, Vô Ưu, Vong Sầu, nếu đã xưng là trời thiên ngoại, thì bởi vì có bất đồng với thiên địa. Về mặt nào đó, bọn họ đã rời khỏi vùng thiên địa này, trở thành tồn tại hình thức khác.
Tam Thập Tam Thiên trước kia quá mạnh mẽ, cho nên cho dù đại tai biến xuất hiện, cũng đồng dạng có rất nhiều bí mật, hình thành vô số nơi cấm kỵ từ trong miệng dân cư cựu tộc Đồ Long. Mà ba phương trời thiên ngoại này là ba cấm kỵ lớn mạnh nhất trong thiên địa tàn phá!
Cho nên vào lúc này, hắn đứng lên, mắt chứa hàm quang, nhìn bốn phía. Bên người hắn, một trăm lẻ tám đạo tam sinh trúc trù bay lên, vận chuyển ầm ầm, tính toán quỹ tích phức tạp nào đó. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về một chỗ, cầm tiên chiếu trong tay, cất cao giọng nói:
- Thái Hoàng Thiên Tiên Đế ra lệnh, tiếp đón chủ Vô Ưu Thiên!
Thanh âm hắn chứa pháp lực, chấn động ầm ầm, trải đầy hư không.
Vẫn thạch tinh thần tán loạn xung quanh đều bị thần niệm của hắn chấn động, bụi mù bay tung tóe. Nhưng sau khi Phương Nguyên hỏi, chỉ nghe tiếng thổi vù vù giữa thiên địa, thật lâu thật sâu sau vẫn không ai trả lời vấn đề của hắn.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, lại hỏi một lần nữa.
Lại trải qua thời gian một chén trà, hỏi tiếp một lần.
Liên tục hỏi ba lần, Bạch Miêu, Giao Long, Lạc Phi Linh xung quanh đều trầm mặc nhìn hắn.
Giống với phỏng đoán của đám người Đế Hư, đám người trời thiên ngoại căn bản không muốn hồi đáp. Theo lời Đế Hư, hắn lúc trước cũng đến mấy lần, muốn nói chuyện đàm đạo với người đứng đầu trời thiên ngoại, nhưng chủ trời thiên ngoại này căn bản không muốn gặp bọn họ.
Cho dù trong lòng có nhiều ý tưởng thế nào, nhưng ngay cả mặt cũng không thể gặp, vậy có thể làm gì?
Xông vào sao?
Trời thiên ngoại sở dĩ gọi là trời thiên ngoại là bởi vì đã không còn là thiên địa, muốn xông vào cũng không thể xông vào.
Phương Nguyên đứng lẳng lặng ở đầu thuyền, ánh mắt đảo qua chúng tu trên pháp thuyền, thu hồi tiên chiếu, lần nữa hỏi:
- Sứ giả Đồ Long đến đây, tiếp đón bạn cũ, mong được gặp mặt!
Đám người tộc trưởng Cam Kì nghe vậy, sắc mặt đều hơi cổ quái, khó hiểu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên chỉ nhìn thấy một vùng hắc ám hư vô, lẳng lặng chờ đợi.
Nơi đó vẫn không xuất hiện thanh âm gì.
Phương Nguyên hỏi liên tục ba lần vẫn không có động tĩnh gì.
- Chẳng lẽ trời thiên ngoại này là giả sao?
Ngay cả Giao Long cũng kinh ngạc, nhịn không được reo lên.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng hồi hộp. Sau khi tính toán một chút, rốt cục ra quyết định, thân hình bay bổng, từng bước bước ra ngoài pháp thuyền, thi lễ với chỗ hư vô trước mặt, nói:
- Sinh linh Thiên Nguyên, gặp đại kiếp nạn, sinh linh đồ thán, sinh mệnh ngắn ngủi, đại diện oan hồn nhiều thế hệ Thiên Nguyên đến bái kiến chủ thiên ngoại, mong được giải thích ngờ vực…
Thanh âm hắn vững vàng, nhưng lại mang theo bi thương vô tận trong lòng người.
Lúc này, không cần chờ lâu.
Một vùng hắc ám vô tận trước mắt bắt đầu khởi động, hóa thành một cánh cửa đại môn màu đen.
Trong đại môn, có thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên:
- Vào đi!
Trời thiên ngoại cũng là trời thiên nội.
Trước đây Phương Nguyên hỏi Đế Hư trời thiên ngoại đến tột cùng ở nơi nào, Đế Hư nói cho hắn một câu như vậy, lúc mới nghe, giống như mơ hồ không rõ, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên vừa thấy đại môn màu đen kia liền hiểu được đạo lý Đế Hư nói.
Pháp thuyền chậm rãi di động, bay vào trong đại môn, giống như phù du, tiến vào miệng cự thú. Nhìn thấy thế nào cũng giống như đang chui đầu vào rọ. Nhưng hiện giờ, Phương Nguyên đứng đầu pháp thuyền, vẻ mặt kiên định, bất động bất diêu, tùy ý đại môn mang theo quang hoa màu đen, dấu hiệu hung hiểm nào đang cắn nuốt mình cùng cả pháp thuyền.
Giống như tiến vào đại trận truyền tống, trước mặt bọn họ đầu tiên xuất hiện một vùng hắc ám, sau đó là đủ loại màu sắc. Đợi hết thảy ảo giác này rút đi, bọn họ liền phát hiện, quanh thân mình là một thế giới quang minh, ấm áp. Ngẩng đầu nhìn, vừa thấy còn tưởng rằng mình về nhân gian. Phía trên đỉnh đầu, mặt trời chói chan giữa trời, chiếu rọi quang min, tỏa sáng khắp thiên hạ. Nhìn từ xa, một ánh trăng nhìn không rõ bóng dáng chìm tại tây sơn, vào ban đêm ánh trăng này sẽ tỏa sáng.
Đám người Phương Nguyên hiện giờ đang ở trong trời cao, không gian sau lưng giống như vằn nước. Phía dưới bọn họ, cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy một vùng non xanh nước biếc vô tận, ruộng đồng phì nhiêu, núi xuyên suối chảy, thành trấn rậm rạp như sao trên trời, núi cao kỳ phong nổi khắp đại địa, tiên ý quấn quanh, đạo uẩn dạt dào.
Nơi này quả thật rất giống nhân gian. Nhưng bất đồng với nhân gian chính là nơi này có đạo uẩn và tiên khí nồng đậm, cực kỳ linh tính. Nếu phải so sánh, Phương Nguyên chỉ có thể nói nơi này thậm chí còn giống tiên giới hơn Thái Hoàng Thiên.