Chương 1856: Sinh linh Vô Ưu (2)
Tuy Thái Hoàng Thiên đã nghịch chuyển một bộ phận Hồng Mông, đạo uẩn dào dạt nhưng có vài phần cô thế thanh lãnh, không giống một phương thiên địa nào. Có non xanh nước biếc, có tu sĩ thôn đồng, có trân cầm dị thú, có kỳ hoa dị thảo, cả một phương thiên địa đều bao phủ một loại sinh cơ bừng bừng, linh tính mười phần. Thật khó tưởng tượng, một thế giới sinh cơ bừng bừng như vậy được sinh ra trong vùng ma tức hắc ám tuyệt diệt hết thảy.
- Vô Ưu Tiên Đế, mong gặp mặt một lần…
Đi tới vùng thiên địa này, Phương Nguyên không có hành động thiếu suy nghĩ, thần thức từ từ đảo qua phương thiên địa này, hắn đứng thẳng lên, cúi đầu thở dài, đứng trên đầu thuyền, thi lễ với vùng trời cao này, sau đó lẳng lặng trả lời.
Cũng không có quá nhiều thời gian, cả vùng thiên địa này nhẹ nhàng chấn động, truyền đến thanh âm:
- Chờ đi!
Thanh âm kia vừa nói chờ, Phương Nguyên lập tức đứng chờ ở nơi này.
Hắn giống như rất kiên nhẫn, tuyệt không lo lắng, ngồi xếp bằng trên đầu pháp thuyền, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Không biết chờ bao lâu, chỉ thấy phía chân trời chợt có một tiên chiếu màu tím bay bổng đến, bao vây trong luồng tiên khí nồng đậm. Phía sau tiên chiếu còn có mấy nam tử mặt trắng vô tu, hơi thở cổ quái, đi tới trước mặt. Quyển tiên chiếu kia tự động mở ra, bên trong tiên ý cuồn cuộn, hiển lộ ra một thanh âm, mang theo uy ý khôn kể:
- Chủ Vô Ưu tuyên sứ giả từ Thiên Nguyên, Thánh quân hai phương đông tây yết kiến…
Nghe tiếng này, Phương Nguyên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn qua.
Bên trong những nhưng nam tử đến từ tiên chiếu, có một người nổi bật, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống, ánh mắt tò mò, giống như nhìn một loại sinh mệnh không biết tên. Nhưng xem ra công phu dưỡng khí không tệ, vừa nhìn Phương Nguyên vài lần liền tươi cười, thu hồi ánh mắt, nhỏ nhẹ nói:
- Lời Thiên Đế chư vị cũng nghe thấy rồi, vậy đi theo chúng ta đi…
- Sinh linh vùng trời thiên ngoại…
Khi nam tử xem xét mình, Phương Nguyên cũng nhìn lại bọn họ. Chỉ cảm thấy nam tử của vùng Vô Ưu Thiên này thoạt nhìn không khác gì với chúng sinh linh Thiên Nguyên, nhưng âm nhu hơn. Đây không phải nói bọn họ âm thị, bọn họ vẫn là người đầy đủ, nhưng tính cách chính là như vậy. Hơn nữa nhìn hơi thở của bọn cũng đủ phán đoán tu vi của bọn họ, cùng đường tu hành với Thiên Nguyên, mấy người trước mắt này đều là tu vi Nguyên Anh.
- Làm phiền dẫn đường!
Phương Nguyên trấn định hữu lễ, mở miệng với hắn.
Sau đó pháp thuyền đi theo đằng vân của mấy người này, chậm rãi tiến về phía trươc
Lướt qua một đường, giống như viên đá quăng vào mặt hồ tĩnh lặng. Phương Nguyên có thể cảm nhận vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng hướng đến, âm thầm xem xét, có ở trong tiên sơn, có ở trong tầng mây, còn có một vài người tu vi thấp, trực tiếp nhảy vào trong không trung, toàn những ánh mắt không kiêng nể gì, còn có ánh mắt tò mò, kinh ngạc, còn mang theo địch ý mơ hồ.
Phương Nguyên không để ý đến những ánh mắt này, hắn biết, đối với những người này, mình là vị khách thiên ngoại.
- Vô Ưu Thiên ta sỡ hữu tứ lục thất hải, trăm ngàn quốc gia, tu hành đạo thống khó có thể đếm hết, diễn hóa công pháp thần thông vô hạn, phồn vinh hưng thịnh, sinh cơ lừng lẫy. Tiên chủ ta đã nói, nếu cố nhân Thiên Nguyên đã đến đây, có thể lĩnh hội một phen, tận tình thưởng thức!
Nam tử âm nhu kia dẫn đường, trên mặt mang ý cười thản nhiên, nhẹ nhàng nói.
Phương Nguyên từ chối cho ý kiến, không cần người này nói, hắn đang tận lực quan sát thế giới này.
Trong lòng dần sinh ra rất nhiều cảm khái.
Chỉ thấy vùng thiên địa này, không chỉ có người tu hành, còn có rất nhiều người thường, hoặc đang cùng nhau công tác, hoặc chỉ làm việc trong thành, có chạy tới chạy lui ngoài đồng, đùa giỡn cùng nhau, cũng có người tu hành ngồi cạnh sơn tuyền, phảm trà đánh cờ.
Có tiên chiếu tiếp dẫn, pháp thuyền tiến lên cực nhanh, rất nhanh đi qua mấy vạn lý lãnh thổ, đi tới vùng phía bắc thiên địa. Thấy ở nơi đây rõ ràng tồn tại một tòa núi cao, nói không rõ độ cao ngọn núi này, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi nối liền trời cao, giống như còn cao hơn trời. Chỉ dựa vào mắt thường, căn bản không nhìn thấy đỉnh ngọn núi, giống như cột trụ trời. Ở trên núi cũng có thể thấy mấy tòa lầu các, từng tòa tiên đài chuyển động trên khoảng không, từng gốc cổ tùng cứng cáp, từng dòng tiên khí uẩn nhưỡng.
Trước núi hiện giờ, giữa không trung, nổi lên một tòa tiên đài. Nhìn lên tiên đài, có thể thấy nơi này tụ tập không ít người, nam nữ đều có, bào phục hoa mỹ, hiện giờ chờ đợi trên tiên đài, nhìn thấy pháp thuyền Phương Nguyên đi đến, đều đứng lên.
- Đó là khách đến từ thiên ngoại?
- Khí độ quả nhiên bất phàm…
- Ha hả, khách đến đường xa, mời ngồi xuống, thưởng thức một chén rượu!
Những người này rất nhiệt tình, mời Phương Nguyên ngồi xuống, bọn họ cười cười nói nói, vẻ mặt đầy hòa khí.
Phương Nguyên nội tâm sâu sắc, có thể nhìn ra tâm ý người khác. Khiến hắn ngoài ý muốn, những người này đều nhiệt tình đối đãi, nhìn ra được, hòa khí và lễ tiết của bọn họ đều không phải che giấu gì mà phát ra từ nội tâm, giống như lo lắng tò mò của bọn họ khiến Phương Nguyên không thoải mái, bởi vậy đều hết sức thu hồi ý niệm quan sát, dò xét trong đầu, xem Phương Nguyên như một người bạn cũ.
- Chư vị khách khí rồi!
Đối phương đã đối đãi hữu lễ, Phương Nguyên cũng đáp trả như vậy.
Chúng tiên trên tiên đài cuống quít hành lễ, cười rộ nói:
- Khách nhân không cần đa lễ, tự tiên là được!