Chương 1857: Tất cả mọi người là vô tội (1)
Nói xong, liền có người dâng lên tiên đan linh quả, rượu ngon thơm ngào ngạt. Phương Nguyên tùy ý cầm một linh quả trên tay, quan sát tinh tế, biết đây không phải vật phàm. Lại nhìn đủ loại đan dược, dùng thủ pháp cao minh luyện chế, giá trị xa xỉ, có thể nhìn, trên tiên đài, nhiều thanh niên nhìn linh quả và đan dược đều lén nuốt một ngụm nước miếng.
Phương Nguyên xoay tiên quả trong tay, không lập tức ăn, tùy tay đưa cho tiểu cô nương bên cạnh. Cô bé này trông thanh khiết trong sáng, cũng không biết là vị trưởng bối nào dẫn tới, nhìn linh quả, ánh mắt ham muốn.
- Cho ngươi ăn này!
- Không… không thể!
Tiểu cô nương nhìn thấy linh quả Phương Nguyên đưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười, nhưng không nhận mà dùng sức lắc hai tay, cười nói:
- Phụ thân nói rồi, khách nhân đường xa đến, vất vả nhất, nên mời khách nhân dùng trước mới đúng!
Nghe lời nào ngọt ngào của nàng, trong đám người, trên mặt một nam tử trung niên lộ ra tươi cười trấn an.
Phương Nguyên sờ đầu tiểu cô nương, đặt linh quả lên bàn.
- Thiên chủ đang bế quan, mời khách quý xuống dưới chân núi hưởng chút tiên quả rồi trở lại núi!
Nam tử âm nhu kia nhìn Phương Nguyên, cười giải thích nói:
- Những người này đều là quý nhân Vô Ưu Thiên, hoặc là tài học đầy bụng, hoặc là thiên tư thông nghi, đúng lúc có thể nói chuyện phiếm vài câu với khách nhân, cũng để giết thời gian, mong khách nhân không cần ngại bọn họ!
- Đa tạ!
Phương Nguyên tiến vào Vô Ưu Lo, liền khách tùy chủ, không tỏ vẻ gì. Mà đám người trên tiên đài đều nở nụ cười, nói chuyện cùng Phương Nguyên.
Mới lạ ban đầu biến mất, cuộc nói chuyện trở nên hứng thú, những người này quả nhiên là bác học sĩ của Vô Ưu Thiên, bọn họ đàm pháp luận đạo với Phương Nguyên. Lúc đầu Phương Nguyên còn nghĩ, để những người này đàm luận cùng mình có phải muốn vênh váo với mình, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ý tưởng của mình là dư thừa, nhũng người này không hề kiêu căng vênh váo gì, ngược lại vô cùng khiêm tốn, gặp chuyện mình không hiểu, bọn họ đều cẩn thận giảng giải, biết đều không giấu, thái độ khành khẩn.
Khi thấy bọn họ không hiểu, sẽ khiêm tốn thỉnh giáo, cũng không có ý lừa dối nào.
Đàm luận một phen, Phương Nguyên đã cảm thấy đắc ý.
Hắn ở Thiên Nguyên cũng ít gặp người khiêm tốn chính khí như vậy, rất ít đàm đạo tận hứng như thế.
Nhưng sau đó, trong lòng hắn dần tỏa ra bi thương…
Đây quả thật là một đám người tốt lắm!
Nhưng Thiên Nguyên hiện giờ đang gặp ma ngẫu chuyển sinh, đại kiếp bùng lên, tranh đoạt nhân gian.
Thiên Nguyên hiện giờ, hàng tỷ sinh linh thất kinh, ăn bữa hôm lo bữa mai. Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy là bởi vì tồn tại của vùng trời thiên ngoại này. Nhưng vùng trời thiên ngoại lại có vẻ tường hòa và an tĩnh như thế… Chủ Vô Ưu Thiên để mình tận tình thưởng thức là muốn ám chỉ mình cái gì, hoặc muốn nói với mình cái gì?
Phía trên tiên đài, Phương Nguyên đàm kinh luận đạo với mọi người, uống rượu đánh cờ, ngây người cỡ ba ngày. Trong ba ngày này, hắn gặp không biết bao nhiêu thiên kiêu kinh diễm của Vô Ưu Thiên, không biết bao nhiêu đại tu đức hạnh cao thâm. Mọi người đối đãi thành khẩn, trò chuyện vui vẻ. Ở trong quá trình này, hắn có chút hiểu biết đối với nhân tình địa lý, cảnh giới tu thành, đại đạo của Vô Ưu Thiên. Sau ba ngày, song phương đều thỏa mãn, lưu luyến chia tay!
Dưới dẫn dắt của nam tử âm nhu, Phương Nguyên bắt đầu đi lên thần sơn. Phía trên một ngọn núi cao xa vô tận, xa ở cửu tiêu, Phương Nguyên từ từ đi lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí càng lúc càng lạnh. Hắn ở tiên đài dưới chân núi, tươi cười lộ ra khi đàm luận cùng người khác cũng bị giá lạnh đông cứng, sắc mặt dần lạnh lùng…
Vượt qua từng tầng cây cỏ rậm rạp, dị thú lui tới dưới chân núi, cây tùng xanh ngắt, cổ điện sâu thẳm ở sườn núi, cuối cùng đi đến đỉnh núi trắng tuyết. Sau đó trong thiên địa băng tuyết trắng đến chói mắt, hắn cuối cùng đi lên đỉnh núi, một tòa động phủ thoạt nhìn rách nát mà đơn sơ, giống như một con mắt, lẳng lặng nhìn chư thiên.
Nơi này là đỉnh thần sơn, ở phía trên cao Vô Ưu Thiên.
Cho nên xoay người nhìn lại, có thể thấy xung quanh đều là tinh đấu đầy trời, giống như bảo tạch xúc tua có thể đụng.
Đối với hình ảnh sao chổi vô tận, xa hoa, Phương Nguyên vờ như không thấy, hắn chỉ nhìn về phía động phủ.
Hắn biết trong động phủ này có người nào ở. Nhưng hắn không chủ động mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.
Phía sau hắn, nam tử âm nhu này và Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu, Giao Long,… cùng lên núi. Nam tử âm nhu cũng không có ý mời bọn họ, để bọn họ ở lại một bên, để Phương Nguyên có thể nói chuyện một mình với Thiên Chủ.
- Sinh linh Thiên Nguyên, ngươi tới Vô Ưu Thiên gặp ta là có chuyện gì?
Không biết qua bao lâu, trong động phủ truyền đến thanh âm âm trầm. Thanh âm kia khá cổ kính, giống như tỉnh lại sau khi ngủ say mấy vạn năm, nồng đậm ủ rũ.
- Ta tới nơi này là bởi vì Thiên Nguyên sắp chống đỡ không nổi!
Phương Nguyên nhìn động phủ, qua thật lâu mới thấp giọng nói:
- Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần sẽ gặp đại nạn. Mỗi một lần đại kiếp nạn buông xuống đều có vô số tiền bối hiến thân vì Thiên Nguyên, bảo hộ nhân gian, đổi một lần sống lại sau tai kiếp. Nhưng đại kiếp nạn liên tục, vấn đề di lưu càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn. Thiên Nguyên hiện giờ loạn trong giặc ngoài, đã sắp chống đỡ không nổi.