Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1857 - Chương 1858: Tất Cả Mọi Người Là Vô Tội (2)

Chương 1858: Tất cả mọi người là vô tội (2)
Khi ta rời đi, Thiên Nguyên đã thật bấp bênh. Nếu lúc này, đại kiếp nạn lần nữa buông xuống, Thiên Nguyên sợ sẽ hủy hoại trong chốc lát!

Hắn không khoa trương, cũng không che giấu. Không có bi thống, cũng không có phẫn nộ, chỉ là tận tình kể rõ mọi chuyện.

Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn động phủ kia, chờ câu trả lời của Thiên Chủ Vô Ưu.

Thanh âm của Thiên Chủ Vô Ưu qua một lúc lâu mới vang lên:

- Ta có thể giúp gì cho ngươi?

Nghe lời này, Phương Nguyên kiềm chế tối tăm trong lòng, hắn bình tĩnh nói:

- Nếu là Thiên Nguyên không còn kiếp nạn là tốt nhất!

Thiên Chủ Vô Ưu trầm mặc càng lâu, hắn nói:

- Đó là chuyện của các ngươi, thứ chúng ta bất lực!

Nghe lời bình tĩnh này, lửa giận trong lòng Phương Nguyên rốt cục bạo phát. Giáo dưỡng của hắn đã tốt lắm rồi, nhưng lúc này vẫn không nhịn được phẫn nộ, loại lửa giận này chưa từng có, dường như thiêu cháy trái tim hắn, trực tiếp đốt toàn thân hắn, phá hủy mọi lí trí của hắn. Sát ý chưa từng có trước nay dường như dâng trào trong lòng, khiến hắn muốn khởi dậy khí lực một thân, trực tiếp phá hủy vùng thiên địa này, trực tiếp đánh vỡ động phủ này. Nhưng hắn biết đây là vô ích. Cho nên hắn đứng đó, tùy ý trái tim trào dâng sóng thần, chỉ trầm mặc không nói.

Trên đỉnh thần sơn, gió lạnh thổi tới, thổi bay thanh bào của hắn.

Một chốc, hắn giống như một mình đứng trong vũ trụ, xung quanh đều là tinh thần.

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, mới giảm xuống lửa giận trong tim, sau đó hắn mới duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn động phủ, cười nói:

- Kỳ thật ta đến bái kiến, còn có vấn đề muốn thỉnh giáo…

Trầm mặc một chút, hắn nói:

- Ta muốn biết đại kiếp nạn của Thiên Nguyên là thế nào hình thành?

Thiên Chủ Vô Ưu cũng trầm mặc rất lâu, nói:

- Nếu không người chỉ điểm, ngươi cũng không đến được đây, cần gì hỏi nhiều?

Phương Nguyên lẳng lặng đứng, một lát sau mới nói:

- Vẫn muốn xác định một chút!

Thiên Chủ Vô Ưu nói:

- Không có tác dụng gì!

Phương Nguyên nói:

- Chết cũng phải chết rõ ràng a!

Phía trên thần sơn, gió lạnh thổi qua, hơi lạnh xuyên xương cốt.

Thiên Chủ Vô Ưu thật lâu không mở miệng, sau khi trôi qua một thời gian dài, thanh âm của hắn mới truyền ra:

- Ta dẫn ngươi đi xem!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên không động phủ có pháp tắc câu đạo đan vào, hội tụ, hình thành một bộ dáng mơ hồ. Người nọ đầu quan cao quan, thân khoác cổ bào, cực kỳ giống bộ dáng ẩn sĩ trong giấc mơ bia đá của hắn. Nhưng bất đồng với cảnh trong mơ là người trước mắt này tạo cảm giác cực kỳ rách nát. Hắn giống như trải qua vô số sinh tử, cả sinh mệnh đều cũ nát, như không tồn tại ở thiên địa, rồi mạnh mẽ sống lại.

Càng mấu chốt là khí cơ trên người hắn.

Phương Nguyên cách hắn không xa, nhưng nhìn không ra cảnh giới tu vi của hắn.

Cảnh này khiến lòng Phương Nguyên càng trầm xuống.

Mình đã vượt qua Đại Thừa mức độ nào đó, va chạm vào cấm kỵ sau Đại Thừa.

Nhưng mình vẫn không nhìn ra tu vi một thân của Thiên Chủ Vô Ưu, chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Cảnh giới của Thiên Chủ Vô Ưu cao hơn mình tưởng tượng.

Hắn là Bất Hủ!

Không phải Bất Hủ như Bạch Cốt Chu Tước đã ngã xuống mà là Bất Hủ chân chính!

Thiên Chủ Vô Ưu xuất hiện trên động phủ, thân hình phiêu đãng, chậm rãi bơi về phía trước. Hắn không ngừng lại, nhưng Phương Nguyên tự nhiên dùng toàn lực đuổi kịp hắn. Tinh sa trên người bay múa, gió thổi phất qua, từng dòng đạo văn xuyên qua thân hình Phương Nguyên, trải qua vô tận không gian biến hóa, đi theo phía sau Thiên Chủ Vô Ưu.

Thiên Chủ Vô Ưu giống như cũng không nghĩ đến tu vi Phương Nguyên lại cao như thế, hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh đi về trước.

Phương Nguyên đi phía sau hắn, bỗng nhiên có cảm giác bọn họ nhìn như đi trước đi sau nhưng lại không giống cách xa nhau, mà như biến cả thiên địa thành một chỉnh thể. Mà nay bọn họ chỉ đi mặt đối lập của vùng thiên địa.

Bởi cảm giác này nên bọn họ càng đi, càng như tiếp cận chỗ sâu trong thế giới. Tiếp cận căn nguyên của thế giới này.

Rốt cục trước mắt Phương Nguyên hơi tối lại, giống như đi vào vùng tinh không. Nơi này, giữa thiên địa đều là tinh thần trôi nổi.

Tinh thần bay lơ lửng, giống như một thân vũ trụ không chỗ không ở, lại tồn tại ma tức hắc ám vĩnh hằng.

Ma tức hắc ám nơi này thậm chí còn mạnh, còn tinh thuần hơn trong Đại Tiên Giới.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn, có cảm giác trong tinh không phía sau giống như có vật gì. Nhưng vật kia rất khổng lồ, lớn đến mức Phương Nguyên căn bản không thấy rõ toàn cảnh. Nhưng tu vi hiện giờ của Phương Nguyên cũng xưa đâu bằng nay, cho nên hắn rất nhanh có phương pháp. Thần thức nổi dậy, giống như thiên nhãn, không ngừng thăng cấp, thăng cấp, sau đó nhìn xuống.

Không biết cao được bao nhiêu, cũng không áp tinh không trước mắt xuống bao nhiêu, hắn rốt cục thấy rõ toàn cảnh.

Trước mắt hắn, rõ ràng là một đại trận giống máy xay gió. Từng tòa đại trận bố trí trong tinh không, dẫn dắt vô số tinh thần, trong ma tức hắc ám cuồn cuộn, thời thời khắc khắc xoay tròn. Trên một phương thiên địa, tồn tại ba luồng quang mơ hồ, chúng nó tránh trên đại trận, nhờ đại trận cầu sinh.

Theo lẽ thường, đại trận kia có thể đẩy ra ma tức hắc ám, khiến ba luồng sáng này vĩnh viễn tồn tại. Nhưng ma tức hắc ám quá nồng đậm, cũng quá mạnh.

Chúng nó nhuộm dần ngày đêm, như ăn mòn đại trận kia, từng chút một lan tràn lên luồng sáng.
Bình Luận (0)
Comment