Chương 1859: Không giúp ngươi được gì (1)
Ba luồng sáng đã có dấu vết bị ma tức hắc ám.
Mà giữa ba luồng sáng này tồn tại lực dẫn dắt. Lực dẫn này dung hợp với đại trận tinh không thật lớn, khiến trên đại trận xuất hiện lực nghiêng, chậm rãi tích tụ lực lượng. Phương Nguyên có thể nhìn ra, khi lực lượng tích tụ đến cực điểm, ma tức hắc ám xung quanh luồng sáng sẽ bị dẫn đường, hướng đến địa phương khác.
Hắn rất nhanh hiểu được mình nhìn thấy cái gì.
Một trận mạnh mẽ Thiên Đình lưu lại năm đó, sáu đạo đại trận luân hồi.
Cùng với ba vùng trời thiên ngoại nhờ lực đại trận mở ra.
Đại trận tích tụ, tiếp dẫn ma tức hắc ám đến phương hướng khác, đó là đại kiếp nạn!
Ba ngàn năm một lần, đại kiếp nạn hủy diệt vô tận sinh linh Thiên Nguyên!
Việc này hắn từng nghe từ trong miệng Đế Hư, nhưng không biết thật giả.
Hiện giờ, hắn được chủ Vô Ưu Thiên dẫn dắt, tận mắt chứng kiến chân tướng nơi này.
- Ngươi nhìn thấy rồi!
Chủ Vô Ưu Thiên tùy ý để Phương Nguyên nhìn thấy hết thảy, trầm mặc không nói, thẳng đến lúc này, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Vô Ưu Thiên, Vong Sầu Thiên, Ly Hận Thiên, vốn chỉ có thể tồn tại như vậy, chúng ta không cố ý là kẻ địch với bất kỳ ai, cũng không có khát vọng dã tâm gì. Có một số việc, trở thành cục diện hôm nay, là bởi vì đây là duy nhất thực hiện cam đoan của ba vùng thiên địa…
Phương Nguyên kiềm chế phẫn nộ, cắt ngang lời nói:
- Thiên Nguyên là vô tội!
- Thiên Nguyên có lẽ là vô tội!
Chủ Vô Ưu Thiên chậm rãi xoay đầu nhìn Phương Nguyên, thanh âm thập phần bình tĩnh:
- Nhưng có ai không vô tội chứ?
- Tất cả mọi người chỉ muốn sống sót mà thôi!
Phương Nguyên đã hiểu rõ ý của Thiên Chủ Vô Ưu.
Hắn đáp ứng mình dùng thân phận tu sĩ Thiên Nguyên tiến vào, cố ý để hạ nhân dẫn mình lãnh hội cảnh sắc và nhân văn vùng thiên địa Vô Ưu này. Thậm chí còn cố ý để mình đàm kinh luận đạo với nhân vật nổi bật của thế giới, tâm tình ba ngày, để mình hiểu được một chuyện, để mình nhìn ra thế giới chân thật. Bọn họ đã có văn minh và công pháp của mình, bọn họ tao nhã, tôn quý, bọn họ đều rõ ràng. Người rất tốt, thậm chí còn hơn Thiên Nguyên, tao nhã thêm vài phần.
Trời Vô Ưu, dân Vô Ưu!
Sau khi mình nhìn thấy hết thảy, hắn mới bình thản mang mình đến căn nguyên ba vùng trời thiên ngoại. Nhìn chân tướng thế giới này, về mặt nào đó, đây cũng xác nhận chuyện bọn họ, xác minh chân tướng Đế Hư nói với mình. Ma tức hắc ám Thiên Nguyên quả thật do bọn họ dẫn qua. Nói cách khác, ngọn nguồn đại kiếp nạn Thiên Nguyên kỳ thật ở nơi này. Nhưng cho dù ở trong này, cho dù là ta thừa nhận cũng không có biện pháp khác.
Cho nên Phương Nguyên phẫn nộ, lại trầm mặc. Pháp lực xung quanh hắn giống như thủy triều phập phồng, uẩn nhưỡng nộ diễm vô tận.
- Ta có thể lý giải tức giận trong tim ngươi, nhưng ta cũng không giúp được gì!
Thiên Chủ Vô Ưu nhìn Phương Nguyên, hai mắt thâm trầm, giống như ẩn giấu hai vũ trụ, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng:
- Chúng ta nhìn Thiên Nguyên không có địch ý, nhưng cũng không hối hận. Hết thảy những phát sinh này đều do không có lựa chọn khác. Chúng ta lựa chọn để tộc nhân mình sống tốt hơn, chỉ có một đường như vậy có thể đi, vậy các ngươi chỉ có thể…
Hắn nói đến đây, không tiếp tục nữa. Nhưng Phương Nguyên hiểu được ý của hắn: Bởi vì chúng ta phải sống nên chỉ có thể để Thiên Nguyên nhận đại kiếp nạn!
Hắn cưỡng chế lửa giận trong tim, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không thể dẫn đến nơi khác.
Thiên Chủ Vô Ưu ngưng thần nhìn Phương Nguyên, thật lâu mới nói:
- Xem chừng tuy ngươi đã đến nơi này nhưng lý giải về ma tức hắc ám vẫn còn chưa đủ. Ma tức hắc ám là đạo khí Hồng Mông nghịch chuyển, đó là chúng ta qua nhiều năm như vậy vẫn không biết đạo khí Hồng Mông làm sao luyện chế ra. Nhưng có thể xác định một việc, ma tức hắc ám chỉ có thể do sinh mệnh hóa giải. Cho nên trong Hoàn Vũ hiện giờ, trong Hồng Hoang, chỉ có Thiên Nguyên có thể nhận cũng như hóa giải đi ma tức này…
- Nếu dẫn về địa phương khác, ma tức không bị hóa giải mà chỉ nghịch lưu lại. Đến lúc đó, nếu không thể hóa giải áp lực ba vùng trời thiên ngoại, ngược lại khiến trời thiên ngoại gặp phản phệ lớn hơn, vậy hết thảy đều khó bảo toàn…
Nghe Thiên Chủ Vô Lưu giải thích, Phương Nguyên đã nghe hiểu. Nhưng hắn mặc kệ hiểu hay không, tức giận đều không thể áp chế. Thanh âm hơi khàn, quát to:
- Thiên Nguyên đã giúp các ngươi chịu đựng vô số đại kiếp nạn, cũng đủ cực khổ rồi. Hết thảy cũng đủ rồi, Thiên Nguyên hiện giờ đã chịu không nỗi, nguy cơ nguy ngập. Nếu lại có đại kiếp nạn buông xuống nữa, Thiên Nguyên rất có thể bị diệt. Nếu chỉ có Thiên Nguyên có thể giúp các ngươi hóa giải ma tức, vậy sau khi Thiên Nguyên bị diệt, trời thiên ngoại các ngươi vẫn tránh không khỏi bị giết…
Thiên Chủ Vô Ưu giống như thật chăm chú nghe lời Phương Nguyên nói, đợi Phương Nguyên nói xong, hắn mới chậm rãi nói:
- Cho dù như thế, chúng ta ít nhất đổ được thời gian tồn tại ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này nghĩ biện pháp khác!
- Còn có biện pháp khác sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, không chút che giấu sát ý trong lòng:
- Các ngươi đã né tránh ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm như vậy, có từng nghĩ ra biện pháp gì không? Không có! Các ngươi chỉ tùy ý để Thiên Nguyên chịu đựng thay các ngươi. Không sai chút nào, ba ngàn năm một lần đánh đại kiếp nạn xuống nhân gian.