Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1859 - Chương 1860: Không Giúp Ngươi Được Gì (2)

Chương 1860: Không giúp ngươi được gì (2)
- Đây vốn là bố trí Tiên Đế bảo hộ các ngươi, chuẩn bị nghịch chuyển Hồng Mông. Các ngươi lại làm thành của riêng. Thiên Nguyên Tiên Đế cũng muốn bảo trụ đến cuối cùng, nhưng các ngươi lại biến Thiên Nguyên làm kẻ chết thay…

Dù hắn tức giận nhưng thanh âm vẫn ổn định, nhưng tức giận trong lời nói ai cũng có thể cảm thụ.

Thiên chủ Vô Ưu lẳng lặng nghe, đến cuối cùng mới nói:

- Chúng ta từng nghĩ, nhưng nghĩ không ra!

Sau đó hắn nhìn Phương Nguyên, mặt không chút thay đổi, giống như có trào phúng vô tận:

- Ngươi nói không sai, chúng ta đều là người phản bội Tiên Đế. Nhưng chúng ta chưa bao giờ hối hận. Bởi vì trận tai biến này không phải chúng ta rước lấy, hơn nữa chúng ta đã trả giá lớn vô tận. Chúng ta ngây người trong thế giới tuyệt vọng thật lâu, bảo hộ thật lâu, nhưng chúng ta quyết định không còn hy vọng chờ đợi hư vô mờ mịt nữa. Chúng ta muốn tộc nhân còn sống, muốn tộc đàn chúng ta kéo dài, cho nên chúng ta mở ra vùng trời thiên ngoại, cho nên chúng ta dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên. Ngươi cảm thấy chúng ta sai rồi, vậy ngươi nói chúng ta biết, cái gì là đúng?

- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng mới là đúng?

- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta hy sinh chính mình, bảo hộ Thiên Nguyên các ngươi mới là đúng?

Khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, khẽ phất tay áo, thanh âm cũng mơ hồ:

- Không cần tiếp tục giảng đạo lý với chúng ta, trên đời này không có đạo lý lớn hơn sống. Thiên Nguyên thật là tổ địa, nhưng chúng ta đã chuyển sang kiếp khác mấy lần, thậm chí đã không còn là nhân tộc, cho nên chúng ta chỉ có một mục đích, đó là sống sót, ngoài còn sống, không có suy xét đến cái khác…

Câu hỏi của Thiên Chủ Vô Ưu, khiến Phương Nguyên không thể trả lời.

Bởi vì lời nói này lại rất có đạo lý.

Hắn chỉ có thể trầm mặc thật lâu mới gian nan nói:

- Thái Hoàng Thiên có Đế Hư tự xưng người cứu thế trở về…

- Không cần nhắc đến hắn!

Thiên Chủ Vô Ưu lạnh lùng nói:

- Ta không biết người nọ là thật hay giả, cũng không cảm thấy hứng thú. Chúng ta đã không chịu nổi biến hóa gì, cho dù hắn là thật, chúng ta cũng sẽ không trả sáu đại trận luân hồi và pháp bảo trấn thế cho hắn. Hấn muốn làm gì thì tự làm đi, trời thiên ngoại chúng ta sẽ không tham dự. Cho dù là ngươi cũng là bởi vì đến từ Thiên Nguyên, ta mới cho ngươi tiến vào, nói nhiều với ngươi như vậy!

Nghe lời này, Phương Nguyên hoàn toàn trầm mặc.

Trái tim hắn cảm thấy thật áp lực, thậm chí có cảm xúc tuyệt vọng.

Hắn hiểu ý tưởng vùng trời thiên ngoại, bọn họ đã mặc kệ hồng thủy ngập trời bên ngoài, thầm nghĩ tiếp tục như vậy tồn tại.

Đừng nói ba ngàn năm, cho dù chỉ một ngày, bọn họ cũng không tiếc hy sinh Thiên Nguyên hoặc Đại Tiên Giới. Đối mặt với người như vậy, mình còn có thể làm gì?

Không biết qua bao lâu, Phương Nguyên gian nan mở miệng, hỏi một vấn đề khuất nhục nhất.

- Nếu…

Thanh âm hắn hơi ấp úng:

- Nếu Thiên Nguyên khó giữ được, vậy có thể dẫn một bộ phận người phi thăng đến vùng trời thiên ngoại, cũng xem như tồn tục văn minh…

Thiên Chủ Vô Ưu giật mình. Hắn giống như không nghĩ tới vấn đề Phương Nguyên đưa ra. Đây là bởi vì xác định Thiên Nguyên khó giữ nên thầm nghĩ lưu lại một đường sinh cơ sao? Vấn đề này khiến hắn khó lựa chọn.

Sau khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này cũng trầm mặc. Ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ hỏi vấn đề này. Bởi vì hắn bình thường tu thành đều kiêu ngạo, vô luận là ma kiếp khó khăn thế nào cũng chưa bao giờ định thỏa hiệp. Chỉ có hiện giờ, hắn đang ở trong tuyệt vọng chân chính, lửa giận trong trái tim hướng đến địch nhân lớn nhất Thiên Nguyên cầu xin chút sinh cơ cuối cùng…

Đối với vấn đề này, Thiên Chủ Vô Ưu do dự thật lâu mới chậm rãi mở miệng…

- Tuyệt đối không thể!

- Đường này không thông!

Còn không chờ Thiên Chủ Vô Ưu trả lời, bỗng nhiên hai thanh âm khác vang vọng trong vũ trụ.

Phương Nguyên ngẩn đầu, nhìn thấy trong không gian hư vô, hai phương hướng khác nhau, bỗng nhiên pháp tắc vô tận hội tụ, cuối cùng ngưng tụ thành tồn tại hình người. Hai người, một là bộ dáng tướng quân mặc giáp trụ rách nát, người còn lại là nữ tử tóc trắng, mặt nghiêm nghị. Bọn họ giống như đã phát hiện Phương Nguyên từ khi Thiên Chủ Vô Ưu dẫn đến đây, vẫn luôn nghe đối thoại của bọn họ. Thẳng đến khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này, bọn họ bỗng nhiên hiện thân, cự tuyệt Phương Nguyên.

Không khó đoán thân phận của bọn họ, Thiên Chủ Ly Hận, Thiên Chủ Vong Sầu! Khó đoán là bọn họ lại cự tuyệt rõ ràng quyết tuyệt như vậy.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, hơi ấp úng hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì chúng ta là tộc thiên ngoại, không muốn họa từ bên ngoài xâm nhập, cũng không muốn bên trong xảy ra hỗn loạn…

Thiên Chủ Vong Sầu mặc giáp trụ rách nát bình tĩnh nhìn Phương Nguyên trả lời:

- Thế gian Thiên Nguyên gặp đại kiếp nạn, đã tích lũy rất nhiều thù hận, để người các ngươi đến trời thiên ngoại sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Các ngươi không thể tồn tại cùng tộc thiên ngoại, cho nên chúng ta sẽ không cho phép các ngươi đi vào vùng trời thiên ngoại, không cho phép xuất hiện cục diện này!

Phương Nguyên nghe lời này, bỗng nhiên giật mình.

- Ngươi đã gặp qua tộc thiên ngoại chúng ta…

Thiên Chủ Vô Ưu đã có chủ ý, bình tĩnh quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
Bình Luận (0)
Comment