Chương 1861: Một kiếm tuyệt vọng (1)
- Chúng ta đã chịu đủ nỗi khổ của nhân tâm, cho nên chúng ta trọng giao hòa, kỵ phân tranh. Chúng ta dạy tộc nhân, đối nhân, đối sự, đối vật, đối đãi hữu lễ, dạy bọn họ khiêm tốn, công chính. Duy chỉ có thế mới làm tộc thiên ngoại đồng lòng, ứng đối phiền phức không cần thiết… Hiện giờ chúng ta đã thành công, tộc thiên ngoại của chúng ta so với Thiên Nguyên, so với Đại Tiên Giới lúc trước khiêm tốn hơn, tường hòa an tĩnh hơn…
- Cho nên, chúng ta quả thật không thể để các ngươi đến phá hủy an bình này.
Thiên chủ Li Hận nhẹ nhàng mở miệng:
- Duy chỉ có thế chúng ta mới diệt hậu họa nhân tâm, ứng phó hết thảy…
Bọn họ nói thật bình tĩnh, cũng giống như rất có đạo lý.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong, thân hình bất động, tơ máu hiện lên trong mắt.
- Các ngươi quả thật làm tốt hết thảy, thật chu toàn, cũng thật cực hạn…
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ba vị Thiên Chủ này, trong thanh âm đè áp phẫn nộ không thể hình dung:
- Vậy Thiên Nguyên chúng ta thì sao? Hàng tỉ vạn sinh linh Thiên Nguyên chúng ta chẳng lẽ phải nhận họa từ trên trời rơi xuống, bởi vì tư tâm các ngươi mà phải chịu nỗi khỗ diệt vong?
Trong tiếng hét vang, lửa giận và sát khí Phương Nguyên luôn đè ép bỗng nhiên bùng nổ.
Từ khi tiến vào Vô Ưu Thiên, trong lòng hắn đã nổi dậy phẫn nộ vô tận. Loại phẫn nộ không lúc nào không thiêu đốt tâm thần hắn. Hắn bình sinh chưa bao giờ vô lực và tuyệt vọng như thế.
Biểu hiện của ba vị Thiên Chủ đều phi thường bình tĩnh, lý trí đến cực điểm, tuyệt không kiêu ngạo như những người hắn từng gặp. Nhưng gặp người như vậy, Phương Nguyên mới hiểu, khiến người khác hận nhất thế gian là loại người gì, chính là loại này, bao hàm tình cảm cá nhân, bắt nguồn từ hận ý thâm trầm từ trong tộc đàn…
Bọn họ nói thật sự có đạo lý! Bởi vì chúng ta muốn tiếp tục sống, cho nên chỉ có thể dẫn tai nạn xuống chỗ các ngươi! Bởi vì chúng ta lo lắng các ngươi đến sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho chúng ta, cho nên các ngươi phải bị giết toàn bộ! Bởi vì chúng ta không muốn mạo hiểm, cho nên vô luận bên ngoài có hy vọng hay không, chúng ta cũng không cảm thấy hứng thú! Thái độ của bọn họ kiên quyết như thế, đến nỗi dường như không lưu cơ hội cho Phương Nguyên thỉnh cầu hay trao đổi gì!
Vậy mình có thể làm gì?
Đứng trước đại trận luân hồi khổng lồ khôn cùng, đáy lòng Phương Nguyên có lửa thiêu đốt. Hắn biết, vô số đại sinh linh trước sau Thiên Nguyên vẫn luôn đau khổ, vẫn luôn muốn nghiên cứu bí mật đại kiếp nạn. Ngay trước mặt mình, sáu đạo đại trận luân hồi trước mắt là ngọn nguồn đại kiếp nạn vô số năm cho tu sĩ Thiên Nguyên. Nhưng hiện giờ mình thấy được ngọn nguồn đại kiếp nạn lại lâm vào bất đắc dĩ càng sâu.
Giải thích của ba Tiên Chủ mình còn không hiểu sao? Toàn bộ đều hiểu! Nhưng một câu hắn cũng không thể chấp nhận!
Hết thảy lửa giận, xét đến cùng, chỉ có bốn chữ:
- Dựa vào cái gì?
Có lẽ… chỉ bởi vì Thiên Nguyên quá nhỏ yếu?
“Rầm rầm…”
Trong nháy mắt khi trong đầu hiện lên vô số ý niệm, pháp lực Phương Nguyên bỗng tăng vọt, bên người hắn, một vùng tinh sa tăng vọt nhanh chóng, tản ra như cái ô lớn. Lôi pháp vô tận hội tụ, hình thành pháp tương hộ pháp bên người hắn. Bất Tử Bất Diệu Liễu xuyên qua thiên địa. Phẫn Thiên Cóc ngồi ở hư không. Thanh Hồng Âm Dương Lí truy đuổi theo đầu đuôi, du động nhanh chóng. Ly Hỏa Chu Tước bay trên trời cao, ngọn lửa vô tận bùng dậy, chiếu sáng một vùng thế giới hắc ám mà tuyệt vọng này. Tay hắn vuốt pháp ấn trong đủ loại dị tượng!
- Mở cho ta!
Tiếng của hắn giống như sấm rền, vang vọng khắp nơi. Thanh âm này thậm chí chấn động, truyền vào trong ba vùng trời thiên ngoại.
Hiện giờ, sinh linh vô tận ba vùng Vô Ưu, Ly Hận, Vô Sầu đều đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao. Bọn họ nghe thấy thanh âm phẫn nộ vô tận của Phương Nguyên ở nơi đó, cũng thấy lôi quang và dị tượng khôn cùng, giống như thiên ngoại đang khai thiên tích địa, từng dao động khủng bố dị thường buông xuống từ chín tầng trời, lay động ba phương thiên địa này!
Ở ba phương thiên địa, sinh linh của Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu cùng Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Giao Long đang đợi ở trong Vô Ưu Thiên, tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên lo lắng không thể hình dung!
Mà ở thiên ngoại, trước sáu đại trận, Phương Nguyên đã ngưng tụ pháp lực vô tận, cuồng bạo ra tay!
Hắn không thể không ra tay!
Bởi vì hắn biết, chính mình từ khi ở Thiên Nguyên đến nay, là sinh linh gần ngọn nguồn đại kiếp nạn nhất.
Cho nên mặc kệ sẽ có cục diện gì, mình đều phải ra tay! Chỉ cần đánh vỡ sáu đại trận luân hồi, Thiên Nguyên sẽ không phải chịu đại kiếp nạn nữa. Cho nên, bất luận thành công hay không, bất luận có hy vọng hay không, bất luận là hậu quả gì. Mình đều phải ra tay!
Bởi vì mình sinh ra ở Thiên Nguyên, sinh trưởng ở Thiên Nguyên!
Ngoài vùng cấm kỵ này, trong một vùng thiên địa không trọn vẹn, phía trên một viên tinh thần đã tắt, đang có một người tay áo phất phơ, hai tay đặt sau lưng, lạnh lùng nhìn về phương hướng này. Hắn đang ở trong Tam Thập Tam Thiên, nhìn về phía trời thiên ngoại. Cho nên trước mắt hắn chỉ có một vùng tối đen, nhưng hắn có thể cảm giác một vùng tối đen trong chỗ sâu đang có một vài sự tình phát sinh.
Ở bên người hắn là từng đại tu Côn Lôn Sơn hùng hậu kinh người. Những người này pháp lực dâng trào, phân biệt đứng trên những viên tinh thần vỡ nát xung quanh, trên vùng cung điện vỡ vụn, giống như từng pho tượng trầm mặc.