Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1861 - Chương 1862: Một Kiếm Tuyệt Vọng (2)

Chương 1862: Một kiếm tuyệt vọng (2)
Mỗi một người đều pháp lực quấn thân, cuồn cuộn khó lường. Mỗi một người đều giống Đế Hư, nhìn chằm chằm chỗ hắc ám, sắc mặt căng thẳng, chuẩn bị ra tay.

Phía sau những người này, một vùng thiên địa tàn phá, còn có ma vật hắc ám vô tận tập kết. Bên ngoài nhất là từng đám sinh linh hắc ám như uyên như hải, dữ tợn tê rống, khủng bố khôn kể, vung chiến kỳ rách nát trên không trung. Ở trước mặt nhất là Thiên Ma khó có thể đếm hết, bay tới bay lui trong hư không, mang đến hơi thở khiến người ta tuyệt vọng.

Bọn họ giống như một đại quân, đang ở trong thế giới không trọn vẹn, kiên nhẫn chờ đợi.

Thời điểm thích hợp bọn họ ra tay!

- Có thể làm được sao?

Đế Hư đứng trên viên tinh thần cao nhất, nhìn hắc ám bắt đầu khởi động âm thầm, thấp giọng nói, hình như hơi chờ mong.

Ma quân từng đám, hết sức căng thẳng!

Trước sáu đại trận luân hồi.

Lôi quang, pháp tắc vô tận đều ngưng tụ thành một thanh kiếm.

Phương Nguyên đang ở ngọn nguồn thanh kiếm này, diễn động pháp lực vô cùng, hung hăng trảm xuống sáu đại trận luân hồi trước mặt. Một kiếm này đã là đỉnh phong tu vi có thể đạt tới trong cuộc đời này của hắn!

Đó là bởi vì hắn biết cả đời hắn có thể chỉ có cơ hội lần này…

Hắn không thể không ra tay!

- Ngươi quả nhiên muốn làm vậy…

Nhưng đón lấy Phương Nguyên bạo nổ ra tay, ba vị Thiên Chủ Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu giống như không ngoài ý muốn. Trong chốc lát bọn họ nhìn thấy lực lượng của Phương Nguyên, sắc mặt nhiều ít gì cũng hơi bất ngờ, nhất là thế uy năng thế giới Phương Nguyên tạo ra, lại giống như nhớ tới tồn tại xa xôi nào. Cảnh tượng này khiến tâm thần bọn họ cũng xuất hiện áp lực một lát!

- Đừng nói là ngươi, cho dù là bệ hạ thật sự trở về, chúng ta cũng sẽ không cho hắn hy vọng hủy đi vùng trời thiên ngoại…

Sắc mặt ba người đều lạnh lùng, có người cúi đầu than thở.

Sau đó bọn họ đồng loạt ra tay.

Ba lực lượng gần như xé bỏ một phương thiên đại, giống như tồn tại vĩnh hằng của Hoàn Vũ, đột nhiên đan xen nhau, đồng thời ngăn đón một kiếm Phương Nguyên chém đến. Bọn họ rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, giống như bọn họ biết, khi Phương Nguyên biết hết chân tướng sẽ tuyệt vọng ra sao, nhất định sẽ ra tay, nhất định sẽ xuất hiện hành động điên cuồng!

“Cạch cạch cạch…”

Lực lượng mạnh mẽ khôn cùng va chạm, mai một, dây dưa, tản ra hơi thở giống trời sụp đất nứt.

Lực lượng của Phương Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn hắn tưởng tượng.

Sau khi cắn nuốt Thiên Ma, luyện hóa thế giới nguyên, lực lượng của hắn đích xác đã đột phá Đại Thừa, đạt đến cảnh giới huyền diệu cực điểm. Loại cảnh giới này, có thể nói là tiếp cận Bất Hủ, ít nhất có thể tạo thành thương tổn cho Bất Hủ.

Tất cả lực lượng này thêm vào tâm ý lên thân kiếm, khiến kiếm phong của hắn trong chốc lát mạnh đến cực điểm.

“Vèo…”

Một kiếm tung hoành, tinh sa vô tận, xé bỏ hết thảy.

Ba Thiên Chủ đều biến sắc, không nghĩ đến một kiếm của Phương Nguyên lại mạnh như vậy. Lực lượng ba người bọn họ đồng thời đánh ra, lại bị một kiếm của Phương Nguyên hủy hơn phân nửa, đồ sát trên hư không, hóa thành từng pháp tắc tàn phá, bay múa trong hư vô tối đen như bông tuyết. Kiếm phong của Phương Nguyên vẫn liều lĩnh chém ra, vội vàng đến gần sáu đại trận luân hồi!

Trận chiến này dẫn phát dao động ngoài ý muốn.

Người của ba vùng trời thiên ngoại đều thấy tiếng sấm và hơi thở hủy diệt vô tận, giống như Hồng Hoang Cổ Thú đang tàn sát bừa bãi ở thiên ngoại, muốn cắn nuốt thế giới này. Lực lượng đến trình độ này khiến tất cả sinh linh vùng trời thiên ngoại đều cảm thấy kinh hoảng từ nội tâm. Tiểu cô nương từng được Phương Nguyên mời ăn trái cây đã sợ hãi chui vào trong lòng phụ thân nàng, nhìn trộm thiên ngoại. Còn phụ thân nàng cũng kinh hãi như vậy, chỉ có thể ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng trấn an nàng.

Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư cảm thụ dao động càng cuồng loạn, mặt mày như kiếm phong.

Tiếng sấm vô tận còn tại, pháp tắc dao động như yên vân khởi diệt.

Rốt cục, dao động cuồng bạo thiên ngoại giống như mây đen, đột nhiên biến mất.

Phía trên thần sơn, qua một lúc lâu, có một thân hình chậm rãi hạ xuống.

Thanh bào của Phương Nguyên đã rách nát không chịu nổi, trên thân thể có vết máu vô tận, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa thân thể. Hắn ngã xuống thần sơn, nỗ lực đứng lên, dẫm nát lên tiên đài, sau đó lảo đảo lui vài bước.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn lên thần sơn, ánh mắt tuyệt vọng.

Trận chiến này quả nhiên không có kỳ tích gì.

Một mình chống lại một vị Thiên Chủ, hắn có lẽ có lực chiến một trận, nhưng hơn phân nửa sẽ thất bại.

Mà đối mặt với ba vị Thiên Chủ, Phương Nguyên tương đương không hề có phần thắng.

Huống chi, ba vị Thiên Chủ còn mỗi người nắm giữ một kiện pháp bảo trấn thiên địa?

Cho nên trận chiến này, kết quả vốn là đã định.

Ba vị Thiên Chủ, cũng bởi vì xác định điểm này, mới có thể cho phép hắn tiếp cận sáu đạo đại trận luân hồi!

- Ngươi đi đi!

Thanh âm của Thiên Chủ Vô Ưu hạ xuống từ chín tầng trời, mang theo áp lực vô hình:

- Bởi vì ngươi đến từ Thiên Nguyên, chúng ta mới có thể nói với ngươi nhiều như vạy, mới cho phép ngươi tìm hiểu chân tứng. Nhưng hiện giờ, chúng ta đã nói hết vấn đề với các ngươi, cũng không giết ngươi sau khi ngươi ra tay, hiện giờ nhân quả đã tiêu, ngươi cũng nên rời khỏi, về Thiên Nguyên nói chân tướng cho bọn họ đi…
Bình Luận (0)
Comment