Chương 1863: Nếu nhân tâm khiếm khuyết (1)
- Từ nay về sau, trời thiên ngoại và Thiên Ngoại không có nửa điểm nhân quả, không có nửa điểm liên hệ!
- Tiếp theo nếu ngươi còn tiến vào trời thiên ngoại, chúng ta sẽ giết ngươi!
Phương Nguyên sau khi nghe những lời này, đột nhiên hộc ra máu tươi.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh lúc này nhìn hắn đều dị thường xa lạ và bất hò.
Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư lẳng lặng nhìn cảnh này trong bóng tối. Hắn cảm nhận được dao động chưa từng có, đạt cực mạnh, thậm chí sắp đạt đến thời cơ hắn có thể ra tay. Nhưng cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh, vùng hắc ám kia không có dấu hiệu gì, thần sắc rốt cục trở nên bất đắc dĩ, thở dài, hắn xoay người đi về phía sau.
- Đi thôi, cuối cùng vẫn là không có biện pháp với bọn họ…
- Thật sự không có cách nào sao?
Phương Nguyên đứng trên tiên đài, nếu không phải Lạc Phi Linh bên cạnh giúp đỡ, hắn gần như đã ngã sấp xuống.
Không bao lâu sau khi hắn ra tay, pháp lực của hắn dường như mất hết, hắn tin tưởng mình đã phát huy thực lực mạnh nhất từ trước đến nay của mình, nhưng vẫn không thể đánh bại ba vị Thiên Chủ kia. Thực lực chân chính của bọn họ thậm chí còn chưa phát huy. Có lẽ mình vừa rồi không ra tay, kết quả cũng như vậy, đều nằm dưới tay người khác, ra tay, cũng chỉ làm mình vào lúc cuối cùng, hết lực của bản thân, nhìn vận mệnh Thiên Nguyên không chút thay đổi, nhìn thiên không thiên ngoại không chút ảnh hưởng.
Hiện giờ, hắn đã không còn lực lượng ra tay, hoặc là nói là tất yếu.
Ba Thiên Chủ hạ lệnh trục khách với mình, nếu mình đi rồi, như vậy đã không còn cơ hội trở về, thậm chí không có cơ hội tiến vào lần nữa. Mọi việc đã định kết cục, vùng trời thiên ngoại vốn không lưu lại sơ hở nào.
Bạch Miêu và Giao Long Ma Ngang đứng bên cạnh nhìn. Tộc trưởng bộ tộc Đồ Long Cam Kì cũng ở bên cạnh nhìn, trong lòng nóng nảy muốn tiến lên. Nhưng lúc này hắn không vội vã ra tay, giống như hắn cũng vì phẫn nộ mà không quá muốn chết nữa.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh cảm thấy ai ý nặng nề trên người Phương Nguyên, trên mặt bọn họ không lộ vẻ thống hận gì, chỉ có lo lắng cùng với thương hại không thể hủy diệt nơi đáy mắt. Bọn họ tự nhiên biết Phương Nguyên là địch nhân, là một địch nhân đáng giá Thiên Chủ tự mình ra tay, nhưng bọn họ quả thật là người tốt, vẫn khắc chế hận ý với đối phương.
Tiểu cô nương rúc trong lòng phụ thân, nhìn bộ dáng Phương Nguyên khóe miệng chảy máu tươi, trái tim do dự hồi lâu mới giãy ra khỏi lồng ngực phụ thân, cẩn thận nâng lên một linh quả, dùng hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt của nàng mang theo đồng tình, như đang nói với Phương Nguyên, ăn trái này vào, thương thế sẽ khỏi ngay.
Phương Nguyên nhìn linh quả kia, bỗng nhiên cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Ầm ầm!
Phía trên đỉnh đầu hắn, trời cao lộ ra khe hở vô lường.
Đó là ba Thiên Chủ đang thúc giục Phương Nguyên rời đi.
Nhưng Phương Nguyên đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên đi hay không. Bên người Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao vẫn trầm mặc đột nhiên cười lạnh, chậm rãi đi đến trước, giọng mỉa mai nói:
- Thì ra ngươi cũng có chuyện không làm được…
Dứt lời, nàng lập tức đi đến khe hở trên trời. Trong tuyệt đồ cuối cùng, biểu hiện của nàng thật tiêu sái. Có lẽ, bởi vì nàng vốn không quá lo lắng vận mệnh của Thiên Nguyên?
Phương Nguyên, Bạch Miêu, Giao Long, chúng sinh linh Di tộc Đồ Long cuối cùng rời khỏi vùng trời thiên nguyên, trở về pháp thuyền, chậm rãi di chuyển tron bóng tối, lần nữa đi vào trong thiên địa tràn ngập ma tức và ma vật hắc ám vô tận. Sau đó như nước chảy bèo trôi, chậm rãi không mục đích chạy trong thiên địa này. Không khí trên pháp thuyền giống như còn tuyệt vọng hơn cả một vùng thiên địa.
- Thật không có biện pháp gì sao?
Giao Long nằm trên thuyền mơ nàng, nhìn vùng hắc ám, thì thào nói.
Phương Nguyên chậm rãi điều tức, thật lâu không nói nên lời.
Có thể có biện pháp gì?
Hắn đã biết nguyên nhân chân chính của đại kiếp nạn, cũng biết làm sao giải quyết được đại kiếp nạn!
Nhưng thực hiện của trời thiên ngoại là ngốc nhất cũng là thông minh nhất. Bọn họ không lưu lại chút sơ hở nào, giống như Đế Hư nói, phòng ngự trời thiên ngoại nghiêm ngặt, ít có thể đột phá. Bên ngoài căn bản không được, bọn họ cũng không cho phép ngoại nhân đi vào. Cho dù Phương Nguyên đi vào chuyến này cũng là bởi vì hắn đến từ Thiên Nguyên, hơn nữa cũng chỉ có thể đi vào lần này.
Hiện giờ hắn đã trở lại. Còn muốn tiến vào vùng trời thiên ngoại, vô luận thế nào đều không làm được. Cho dù hắn có bản lĩnh, tiếp dẫn toàn bộ tu sĩ cường đại của Thiên Nguyên đến, cũng vẫn không làm được gì vùng trời thiên ngoại.
Đó là ba phương thiên địa như sắt đúc thành khối!
Đế Hư cố thủ Thái Hoàng Thiên nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn đã mạnh hơn Phương Nguyên, nhưng vì sao hắn vẫn không thể đoạt lấy ba đại tiên bảo trong tay vùng trời thiên ngoại. Bởi vì hắn cũng không có biện pháp gì với vùng trời thiên ngoại, đó là một vùng thiên địa không có sơ hở!
Trời thiên ngoại như một khối, đại biểu, Thiên Nguyên cuối cùng vẫn là tuyệt vọng.
Quyết định của vùng trời thiên ngoại, vận mệnh của Thiên Nguyên không còn hy vọng gì đáng nói. Chuyện này không liên quan thù hận, chỉ tương quan lập trường.
Thiên Nguyên chỉ là vật hy sinh của vùng trời thiên ngoại mà thôi!
Phương Nguyên lẳng lặng ngồi trên pháp thuyền, nỗ lực chữa thương, nhưng trong đầu lại cuồn cuộn như mây bay.