Chương 1864: Nếu nhân tâm khiếm khuyết (2)
Hắn nhớ tới hết thảy việc Thiên Nguyên trải qua, nhớ tới cao nhân Thiên Nguyên, nhớ tới từng truyền thuyết của Thiên Nguyên, còn nhớ tới điển tích và đạo lý vô tận khắp Thiên Nguyên, đó là thế giới của mình, đó cũng là một thế giới cực độ trí tuệ. Quả thật, mình ở trong thế giới này thấy được nhiều chuyện không tốt, mình cũng từng hận thế giới kia. Nhưng chung quy, mình vẫn là người thế giới kia, mình vẫn thuộc thế giới kia, nhưng thế giới kia sắp xong rồi. Dưới đại kiếp nạn, thế giới kia sẽ không còn lưu lại chút gì, nhưng mình lại không làm được gì. Hết thảy hùng tâm tráng chí, hết thảy hi vọng, sắp hóa thành một vùng hư vô.
Có lẽ, Đông Hoàng Sơn Đạo Tử, mấy ngàn chuôi kiếm Tẩy Kiếm Trì, mười trưởng lão Vong Tình Đảo, tứ đại đệ tử Bát Hoang Thành, còn có rất nhiều, như các đệ tử Thanh Dương Tông, như tiểu thất quân Trung Châu, như nhóm thiên kiêu từng thế hệ, hiện tại, bọn họ còn đang liều mạng với ma ngẫu hắc ám, không vì điều gì khác, chỉ vì thay nhân gian vãn hồi một đường sinh cơ.
Nhưng mình lại biết trước kết quả khiến người tuyệt vọng! Nhân gian đã thua rồi!
Máu huyết bọn họ chảy, mệnh bọn họ hy sinh, cuối cùng vẫn không có chút ý nghĩa nào!
Nghĩ tới chuyện này, Phương Nguyên liền nắm chặt bàn tay Lạc Phi Linh, lại chỉ thấy bàn tay kia lạnh như băng.
Lạc Phi Linh ngẩng đầu nhìn Phương nguyên, nhẹ nhàng cười.
Phương Nguyên có thể nhìn ra nhiều việc từ trong ánh mắt nàng.
Bạch Miêu xuất thần, ai cũng không biết nó nghĩ cái gì.
Liên tưởng đến thân phận của nó, Phương Nguyên bỗng nhiên ý thức được, gánh nặng trên vai nó có lẽ còn nặng hơn mình nhiều.
Chu Tước đã chết, lão quy tị thế, Giao Long quên đi tất cả, vậy mọi chuyện chỉ có nó gánh vác.
Nhưng nó đi theo mình, ý thức được chỗ tuyệt vọng.
Cho nên lúc này, nó cũng trầm mặc.
Trên pháp thuyền, chỉ có trầm mặc vô tận.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có thanh đánh vỡ trầm mặc:
- Chân tướng là một đám Tang Gia Khuyển a.
Người nói chuyện là Lữ Tâm Dao.
Nàng kéo áo choàng đen che đầu xuống, lộ ra mái tóc trắng bạc và gương mặt tinh xảo trắng bệch. Ý cười trên mặt giống như nhìn thấy chuyện thú vị, lạnh giọng mỉa mai. Ánh mắt nàng chậm rãi đảo qua pháp thuyền, cười như không cười nói:
- Sớm biết kết quả như vậy, ta còn không bằng ở lại Thiên Nguyên, ít nhất đợi Thiên Nguyên bị đại kiếp nạn hủy diệt, ta còn có thể tiếp tục sinh tồn. Nói không chừng, ta sẽ trở thành tổ tiên kỷ nguyên mới, trở thành thần khai thiên tích địa…
Nghe được lời này của nàng, người trên pháp thuyền đều không có phản ứng gì. Nữ nhân này nói chuyện đương nhiên không dễ nghe nhưng cũng khiến người ta không thể phản bác nên lời.
- Ta vẫn nghĩ rằng ngươi không có việc gì không làm được!
Ánh mắt Lữ Tâm Dao lạnh lùng nhìn Phương Nguyên nói:
- Từ khi bắt đầu ở Tiên Tử Đường, ngươi biểu hiện kiêu ngạo như vậy, rõ ràng xuất thân thấp nhất, cố tình lại học tốt hơn chúng ta. Rõ ràng ngươi không có ưu thế gì, cố tình lại làm được nhiều chuyện. Ta không phục ngươi, nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi nếu ở trước mặt ta thất bại một lần thì thôi đi, nhưng ngươi cũng khá lợi hại, mãi không chịu ngã xuống, khiến cho ta có nhiều lúc nghĩ rằng ngươi có phải đã thật sự vô địch rồi. Cho đến lúc nãy, ta mới phát hiện, ngươi thì ra cũng không phải vô địch…
Nàng càng nói, càng vui sướng khi người gặp họa:
- Ngươi cũng bị người đả bại, ngươi cũng biểu hiện yếu ớt như vậy. Tuyệt vọng như thế, đáng thương như thế, đây là điều ta vẫn luôn muốn nhìn thấy. Không nghĩ đến sẽ thực hiện được nguyện vọng ở vùng trời thiên ngoại này!
Phương Nguyên dường như mắt điếc tai ngơ với lời của nàng, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái. Nhưng cuối cùng vẫn không trả lời nàng.
Còn Lạc Phi Linh, Giao Long đều lạnh lùng nhìn nàng, sát khí âm thầm phóng ra.
Lữ Tâm Dao cười càng đắc ý, nàng bỗng nhiên nói với Phương Nguyên:
- Ngươi thật không có cách nào?
Phương Nguyên qua hồi lâu lắc đầu.
- Ngươi thừa nhận mình không có cách nào cũng thật không dễ dàng…
Lữ Tâm Dao cười càng vui vẻ, đón ánh mắt bất mãn xung quanh, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, tươi cười trên mặt chậm rãi thu lại, mở miệng nói:
- Nhưng trong mắt ngươi, ngây thơ của thiên ngoại là không có kẽ hở nào?
- Hửm?
Nghe lời này của nàng, tất cả mọi người cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Phương Nguyên trầm mặc, thanh âm hơi khàn, nói:
- Lực lượng ba Thiên Chủ rất mạnh, không có khả năng thông qua cường công chống lại, nếu muốn cường công, chúng ta thậm chí không thể đánh vỡ hàng rào thiên địa. Quan trọng hơn là, thái độ bọn họ kiên quyết, không tiếp xúc ngoại giới, cũng không để chúng ta lưu lại cơ hội, thậm chí bọn họ thi hành giao hòa, ngay vấn đề bên trong cũng tiêu diệt…
Nói đến chỗ này, hắn không nói gì thêm được.
Đáng sợ của thiên ngoại là ở chỗ này, bọn họ cắn chết cũng không tiếp xúc ngoại giới, không có sơ hở.
Bất luận bọn họ cường đại cỡ nào, chỉ cần có tiếp xúc ngoại giới, vậy sẽ có cơ hội. Giống như bọn họ tin Đế Hư, thương nghị cùng Đế Hư. Vô luận là kết quả thế nào, đều có thể tìm sơ hở của bọn họ, giải quyết vấn đề khó khăn. Giống như bọn họ lo lắng đại kiếp nạn Thiên Nguyên, phái tu sĩ trước độ kiếp Thiên Nguyên. Đây cũng giống có thể tìm được cơ hội nào cho Thiên Nguyên…
Nhưng bọn họ không có!
Chỉ cần động sẽ có cơ hội, nhưng bọn họ hiểu được đạo lý này, nên bọn họ bất động!
Bọn họ chỉ canh giữ trời thiên ngoại, ai có thể có biện pháp gì với bọn họ?