Chương 1865: Chuyện duy nhất có ý nghĩa (1)
Lữ Tâm Dao nghe xong lời Phương Nguyên, trên mặt đầy vẻ mỉa mai:
- Trời thiên ngoại tốt thế nào cũng có một việc không đổi!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng.
- Bọn họ cũng là người!
Lữ Tâm Dao cười hơi âm lãnh, thậm chí đắc ý:
- Nếu thật sự là nhân tâm khiếm khuyết, vậy bọn họ không che vào đâu được!
Chúng tu xung quanh nghe lời của Lữ Tâm Dao, ánh mắt trở nên cổ quái.
Mang theo ngờ vực và chờ mong!
Vùng trời thiên ngoại mạnh ở chỗ là vô luận Đế Hư hay Phương Nguyên đều không có biện pháp gì. Hơn nữa trong thôi diễn của bọn họ, cho dù bọn họ dẫn đến cả Thiên Nguyên cũng không có cách gì. Người trời thiên ngoại cố chấp không ai bằng, cũng có thể nói phi thường hiểu rõ, bọn họ ngoài sống sót đã không còn yêu cầu gì. Cho nên bọn họ muốn canh giữ vùng trời thiên ngoại, sống một ngày tính một ngày. Dưới tình huống như vậy, Thiên Nguyên ngoài đau khổ giãy dụa, căn bản không có phương pháp gì!
Tình huống như vậy, Lữ Tâm Dao lại không quá để ý!
Nhận lấy tất cả ánh mắt, Lữ Tâm Dao chỉ nhẹ nhàng cười, nói:
- Ngươi tin tưởng không ra cửa, không giao tiếp ngoại giới là cách hay nhất? Nghĩ rằng giáo hóa mình thực hiện là vẹn toàn không chê vào đâu được?
Trên mặt đầy vẻ mỉa mai, cười lạnh nói:
- Chuyện hài!
- Nhân tâm khiếm khuyết, có nhân tâm sẽ có sơ hở, này không có vấn đề gì với giáo hóa!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt nàng hơi âm trầm, lạnh lùng mở miệng:
- Nếu thế giới này không thể đánh vỡ từ bên ngoài, vậy nếu từ bên trong thì sao?
- Nếu người ngoài không làm gì được bọn họ, vậy thì chính bọn họ thì sao?
Thanh âm nàng hơi quỷ dị, còn hơi lành lạnh. Nghe được lời của nàng, trong lòng mọi người hơi dao động, giống như cảm giác rét run. Sau một lúc lâu, Phương Nguyên đột nhiên phản ứng lại, thần sắc ngưng trọng, hắn ngồi ngay ngắn, đáy lòng hiện lên từng cảnh tượng của Vô Ưu Thiên, trong lòng có dự đoán, nghiêm túc nhìn Lữ Tâm Dao, nói:
- Ngươi vừa rồi có phải đã làm gì hay không?
Mọi người xung quanh khó có thể lý giải.
Sau khi tiến vào Vô Ưu Thiên, bọn họ được đối đãi thịnh tình. Nói là đối đãi, kỳ thật cũng chỉ là một loại giám thị, vô số đại tu sĩ trời thiên ngoại nhìn bọn họ chằm chằm, một tấc cũng không rời. Điều này cũng khiến bọn họ hoàn toàn không thể chuyển dời tầm mắt. Nhưng hiện giờ, Phương lại nói Lữ Tâm Dao muốn làm gì, đến tột cùng là…
Lữ Tâm Dao nghe câu hỏi của Phương Nguyên, cười hơi mờ ám và vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng, vẻ mặt đắc ý, ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt vẻ son trên môi, cười nhẹ nói:
- Đương nhiên đã làm rồi!
Nhìn thấy động tác quen thuộc, hai mắt Phương Nguyên ngưng trọng, nói:
- Ai?
Lữ Tâm Dao thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Ai thích hợp nhất?
Phương Nguyên trầm mặc, biểu tình trên mặt dị thường phức tạp. Hắn vừa rồi nghĩ hết biện pháp, lại không nghĩ đến Lữ Tâm Dao. Hắn hiện giờ thấy động tác Lữ Tâm Dao lau son, đột nhiên nhớ đến thần thông của nàng. Thao tác thần thông quỷ dị vô cùng này, ác độc mà tà ác, khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cam tâm hướng đến tuyệt vọng.
Trong đầu nháy mắt lóe lên vô số bóng người, gương mặt những người tiếp xúc trên tiên đài. Trong lòng nhanh chóng cân nhắc rốt cuộc là ai, trực giác nói rằng ai cũng có thể, nhưng rất nhanh đều phủ định. Thần thông Lữ Tâm quỷ kế khó lường nhưng không phải vô địch. Trong hoàn cảnh khẩn trương này, nàng muốn thao tác lên một đại tu hành mà không lộ sơ hở gì, gần như không có khả năng. Nếu nói có người bị nàng gieo hạt mà không ai phát hiện, vậy…
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên hiện lên một bóng người! Đó là một tiểu cô nương nhu thuận xinh đẹp, ánh mắt thật to, tâm địa thiện lương! Nàng bởi vì nhìn mình bị thương, hai tay cầm linh quả hiến dâng cho mình!
Ánh mắt Phương Nguyên hơi co lại, lạnh lùng nhìn Lữ Tâm Dao.
Lữ Tâm Dao biết Phương Nguyên đoán ra rồi, trên mặt lộ ra tươi cười mỉa mai:
- Ngươi cảm thấy đau lòng?
Thân hình như rắn, hơi vặn vẹo, nhìn Phương Nguyên nói:
- Hay là ngươi lại xem ta là người xấu, quyết định giết ta, tránh ta ở trên đời hại người?
Phương Nguyên chậm rãi thở ra. Trong một chốc, hắn quả thật hơi không đành lòng. Cô bé kia thiện lương như thế, đơn thuần như thế, sau khi gặp thần thông của Lữ Tâm Dao, kết quả nhất định sẽ thật bi thảm. Nhưng không đành lòng kia của hắn chỉ dao động trong lòng một chút đã bị hắn mạnh mẽ áp chế, qua hồi lâu, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn Lữ Tâm Dao, chậm rãi nói:
- Ta quả thật cảm thấy hơi không đành lòng, nhưng ngươi đã làm đúng!
Trái tim chậm rãi bình tĩnh, hắn chân thành nhìn Lữ Tâm Dao, nói:
- Cho nên ta không chỉ không ngăn cản ngươi, còn toàn lực phối hợp với ngươi. Nếu đây là một ván cờ, ngươi hiện tại đã nắm giữ một quân cờ trong trời thiên ngoại. Có quân cờ này, cũng có một đường sinh cơ. Ta sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi, không biết ngươi biết hay không, ta chơi cờ thật lợi hại…
Khi nói lời này, thanh âm của Phương Nguyên đã bình tĩnh lại. Lữ Tâm Dao hơi ngạc nhiên, sau đó cười ngọt ngào.
Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn nàng, quả thật không lộ ra ý không đành lòng nào. Đứa nhỏ kia quả thật khiến người ta đau lòng, đối với nàng, hành động của Lữ Tâm Dao cực kỳ tà ác. Nhưng hiện giờ dù sao cũng là chuyện hai thế giới. Trước sinh tử tồn vong của Thiên Nguyên, mình cũng không có tư cách bình phán gì.